Cuối cùng dân chạy nạn và chiến sĩ tập đoàn hình thành thế giằng co.
Các nạn dân cũng không muốn làm quá, chỉ là họ khó lòng tiếp nhận kết quả này.Mọi người hào hứng bừng bừng chạy tới “nương nhờ”.
Kết quả thứ họ nhận được lại là họng súng.Trên thực tế, Nhâm Tiểu Túc không cảm thấy Khánh thị làm thế có gì xấu.
Đổi lại là hắn, hắn cũng làm vậy.Bất quá các nạn dân cảm thấy, tuy không thể tới gần nhưng đi theo sau Khánh thị cũng tốt.
Họ nghỉ ngơi tại chỗ, đợi Khánh thị xuất phát họ có thể yên lặng đi theo sau.Ít nhất Khánh thị biết phải đường nào tới hàng rào 109!Hơn nữa, hiện tại Khánh thị không đủ xe nên sẽ có người đi bộ.
Mọi người không lo Khánh thị sẽ bỏ lại mình.- Tiểu Túc, chúng ta ở gần Khánh thị quá có nguy hiểm gì không?Vương Phú Quý lo lắng hỏi, chung quy khi Nhâm Tiểu Túc giết người ở trước học đường hắn đã thấy rõ.- Hẳn là không sao.Nhâm Tiểu Túc vụng trộm dò xét Khánh thị.Hiện tại giữa Khánh thị và tập đoàn bị ngăn cách bởi một mảnh đất trốn.
Xem ra Khánh thị không có ý định tiếp xúc với dân chạy nạn.Vậy cũng tốt, như thế Khánh thị sẽ không biết Nhâm Tiểu Túc ở đây.- Các ngươi cứ an tâm.Nhâm Tiểu Túc tận trọng… nói rõ:- Nếu tình huống không đúng, chúng ta cứ chạy vào rừng.
Hiện tại, chúng ta ở đây sẽ tốt hơn.
Ta lo nếu thoát ly đội ngũ, chúng ta sẽ trở thành quả hồng mềm trong mắt đàn sói.Đàn sói không dám đụng vào đội ngũ mấy ngàn người.
Nhưng khi nhóm họ rời đi riêng thì khó mà nói.Trên thực tế, La Lam cũng không có ý bắt Nhâm Tiểu Túc.Vốn Khánh Chẩn muốn bảo La Lam lùng bắt Nhâm Tiểu Túc, thế nhưng vừa vặn núi lửa phun trào làm mất tín hiệu.
Khi tín hiệu trở lại bình thường thì hàng rào 113 đã sập.
Do vội vàng thoát thân nên La Lam cũng không cầm theo điện thoại vệ tinh.
Vì thế hiện tại Khánh Chẩn và La Lam đã mất liên lạc.- Được, nghe lời ngươi.Vương Phú Quý gật đầu.Nhâm Tiểu Túc đi nhặt củi nhóm lửa như bình thường.
Đồng thời, hắn còn dẫn theo Trần Vô Địch.
Nhâm Tiểu Túc cũng không muốn sai vặt Trần Vô Địch, chủ yếu là đề phòng Trần Vô Địch làm gì với những người còn lại.Người trong đội ngũ của có Nhâm Tiểu Túc không thể ngăn được Trần Vô Địch.
Vì thế Nhâm Tiểu Túc cần phải dẫn Trần Vô Địch theo.Tuy luôn đề phòng thế này sẽ rất mệt mỏi, nhưng Nhâm Tiểu Túc cảm thấy như vậy còn đỡ hơn gây ra sai lầm không thể cứu vãn.
Thời gian còn dài, nếu chứng minh được Trần Vô Địch không có mục đích khác, tất nhiên Nhâm Tiểu Túc sẽ thản nhiên tiếp nhận.Trên đường nhặt củi khô, Nhâm Tiểu Túc phát hiện hôm nay các nạn dân đã thông minh hơn.
Họ biết không có lửa sưởi ấm sẽ khó lòng tới được hàng rào 109.
Vì thế rất nhiều người đi nhặt củi khô, cũng mặt dày tìm người khác xin lửa.Mất ngàn người cùng nhau nhặt củi khiến khung cảnh tráng lệ mười phần.
Nhâm Tiểu Túc cảm khái, có thể lần nhặt củi này sẽ khá lâu đó.Chủ yếu Nhâm Tiểu Túc không ngờ sẽ có chuyện này nên đi trễ một chút.
Kết quả đi rất lâu cũng chẳng thấy nhánh củi khô nào…Trần Vô Địch ở bên cạnh hỏi:- Sư phụ, không phải buổi sáng người nói Tây Thiên ở phía trước mà.
Sao bây giờ còn chưa tới Tây Thiên?Nhâm Tiểu Túc bị hỏi tới á khẩu không trả được.
Hắn suy nghĩ hồi lâu:- Tây Thiên… biết đi…Trần Vô Địch không vui:- Sư phụ, người nghĩ ta là kẻ ngốc à?Ai, Nhâm Tiểu Túc không khỏi thở dài.
Quả nhiên đáp án này cũng không lừa gạt được kẻ đần.- Vô Địch à.Ngữ khí Nhâm Tiểu Túc chuyển sang thành khẩn:- Trừ việc tới Tây Thiên thỉnh kinh, ngươi còn tâm nguyện gì khác không?Lúc này, Nhâm Tiểu Túc muốn trò chuyện với Trần Vô Địch.
Chung quy nói nhiều tất hớ, chỉ cần tâm tư Trần Vô Địch không ngay thẳng sẽ lộ ra sơ hở.Có điều Nhâm Tiểu Túc phát hiện Trần Vô Địch nhăn nhó:- Đúng là còn tâm nguyện khác.- Tâm nguyện gì?Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi.- Tìm một cô nương tên Tử Hà.Trần Vô Địch trịnh trọng nói tiếp:- Ta chuyển thế cần phải hoàn thành hai chuyện.
Một là hộ tống người đi Tây Thiên thỉnh kinh, hai là tìm Tử Hà.Nhâm Tiểu Túc kinh