La Lam cũng không biết Khánh Chẩn bắt đầu cho người tìm mình, cầng không biết Khánh Chẩn đang đối mặt với sự chèn ép tới từ chủ tịch tập đoàn.
Hắn đang bị mùi khoai lang nướng bên cạnh quyến rũ.
Thật là thơm…La Lam nhìn tâm phúc nói:- Này… Đường Chu, ngươi nhìn xem trong đất còn khoai lang không…Tâm phúc Đường Chu nói:- Chúng ta trực tiếp tới cướp là được rồi.- Ngươi thì biết cái gì?La Lam hùng hổ nói:- La Lam ta là loại người gì? Nếu Khánh thị bảo ta đi giết người của Hỏa Chủng, ta đi ngay.
Có điều đây toàn là dân chạy nạn, nếu truyền ra ngoài mặt mũi ta để đâu?- Hẳn khoai lang đã bị họ đào sạch rồi.Đường Chu khó xử nói.Dân chạy nạn chừng hơn 3000 người.
Mảnh khoai kia cũng không được quy hoạch mà trồng, cũng không biết đã sinh trưởng nơi hoang dã bao lâu mà được một đống đó.Đám nạn dân đã đói mất ngày, vất vả mới thấy đồ ăn tốt, chắc chắn sẽ đào sạch.
Ăn không hết thì để dành hôm sau, ít nhất vài trong vài hôm sẽ không bị bỏ đói.Chỉ có người đói tới tận cùng mới hiểu đói bụng là cảm giác gì.
Chỉ mới chạy nạn có mấy hôm, đám dân chạy nạn đã gầy đi một vòng.Chỉ có đám Nhâm Tiểu Túc nhìn qua là không có biến hóa gì lớn.La Lam xoắn xuýt nửa ngày:- Đi, trên người các ngươi ai mang tiền thì đi mua một ít.Lần này chạy quá gấp nên La Lam chẳng kịp mang theo bất kỳ thứ gì.
Bằng không hắn cũng không cần “ở chuồng”.
Những chiến sĩ khác cũng chẳng hơn là bao.
Động đất xảy ra quá đột ngột, những người còn ở lại lấy tiền trên cơ bản đều bị chôn sống rồi.Chiến sĩ hai mặt nhìn nhau.
Mọi người hùng lại cũng chỉ tìm ra được 4000 đồng.
Đây đều là tiền lẻ có sẵn trong người của họ.La Lam thấy ngần này tiền, ánh mắt sáng lên:- Đường Chu, ngươi dẫn người đi mua đi, cẩn thận đừng để họ đánh lén.- Vâng ạ.Đường Chu dẫn một tổ đội tác chiến đi.
Thời điểm này, những chiến sĩ còn sống sau tai nạn đã chấn chỉnh lại rồi.
Thương binh không cần tham gia chiến đấu, nhưng hơn hai trăm chiến sĩ cũng có hai phần ba là có sức chiến đấu.La Lam nói rõ:- Dùng giá cả gấp năm mươi lần bình thường mua.
Đừng để Khánh thị mất mặt, chúng ta không thể chiếm tiện nghi của người khác.Lúc này, đồ ăn quan trọng hơn tiền nhiều.
Cái giá gấp năm mươi lần này có đáng giá không còn phải xem suy nghĩ của nạn dân.Chỉ khoảng tầm ba hôm nữa là tới hàng rào 109, đến lúc đó muốn mua cái gì cũng cần tiền.
Khánh thị và Lý thị có quan hệ, Khánh thị cũng có một ít thương nghiệp của hàng rào 109 nên tiền mặt của Khánh thị cũng không phải không có giá trị.Quan hệ giữa các tập đoàn rất phức tạp, cũng không phải một mình Lý thị nắm được hết thấy hàng rào thì ngăn được sự thẩm thấu của tập đoàn khác.
Có nhiều lúc, thế lực tập đoàn phân bổ chẳng khác nào răng cưa vậy.Tùy vị trí của hàng rào, tài nguyên hàng rào nắm giữ mà có chỗ khác nhau.
Vì thế các tập đoàn cần bù đắp cho nhau.Tỷ như tập đoàn Khánh thị khống chế chủ yếu là quặng fe-rít, muối mỏ, xun-phát na-tri ngậm nước, chì kẽm, lưu, quặng sắt, a-mi-ăng, Vân Mẫu, kim, lân, xi-măng đá xám, mỏ than, khí thiên nhiên.
Còn Lý thị thì khống chế phía nam với kim loại màu và mỏ thân, gieo trồng lá cây sản xuất thuốc lá.Thế nhưng mấu chốt ở chỗ, Khánh thị ở nơi có khí hậu dễ chịu, nắm giữ cây lúa, lúa mạch, ngô, đậu nành, lá trà.
Đa phần Lý thị phải mua lương thực từ Khánh thị, tuy họ cũng có nhưng cung không đủ cầu.Các tập đoàn đều coi trọng lượng thực, nhưng cũng không xem trọng quá mức.
Người quản lý mảnh đất thích hợp trồng cái gì thì trồng cái đó, không cần phải thay đổi.Không lâu lắm, Đường Chu và chiến sĩ ôm một đống lớn khoai lang về.Lúc mua đồ, các nạn dân thấy chiến sĩ vác theo súng, đạn lên nòng nên thật sự chẳng ai dám cự tuyệt.
Huống chi giá cả của tập đoàn cũng không thấp.La Lam hưng phấn chỉ huy quân nhân ném khoai lang vào đống lửa, một đám người ngồi đợi.La Lam đếm lại nhân số một chút, lại đếm tiếp số lượng khoai lang.
Sau đó thở dài nói:- Mỗi người ăn nửa củ, không được ăn nhiều hơn.
Thương binh được ăn một củ.Sau khi nướng chín, Đường Chu cần một khúc cây xiên khoai từ đống lửa ra, đưa cho La Lam:- La Lam, ngài ăn đi.La Lam bẻ phân nửa, đưa cho Đường Chu một nửa:- Mỗi người một nửa.- Không cần đâu ông chủ.Đường