Dường như đêm nay cũng không khó chịu như đêm trước.
Mấy ngàn nạn dân quay quanh đống lửa sửa ấm.
Trong đống lửa có vùi khoai lang.Dần dần nơi cắm trại dâng lên hương vị ngọt ngào sau lòng người.Trong bóng đêm, nơi đất chết nơi hoang dã đột nhiên ánh lên vô số đốm lửa, ánh lửa màu vàng chập chờn bất định.
Vô số người chờ mong khoai lang chín.Trong khoai lang to như thế mà Trần Vô Địch ăn một lần hết ba củ.
Nhâm Tiểu Túc thấy thế thì kinh sợ, đột nhiên hắn cảm thấy Trần Vô Địch nhận hắn làm sư phụ là để kiếm ăn!Chỉ thấy Trần Vô Địch quệt quệt mồm nhìn một vòng người xung quanh: Nhâm Tiểu Túc, Vương Phú Quý, Nhan Lục Nguyên, Tiểu Ngọc Tỷ, Vương Đại Long.- Nhìn đi đâu đấy?Nhâm Tiểu Túc liếc mắt hỏi.- Sư phụ, ngươi có cảm thấy đội ngũ chúng ta thiếu thiếu gì đó không?Trần Vô Địch nói.Nhâm Tiểu Túc sững sờ:- Thiếu cái gì?Trần Vô Địch nhìn tới nhìn lui giữa Nhan Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ:- Thiếu Bạch Long Mã.Thấy thế, Nhan Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ cứng người.
Bất quá Trần Vô Địch vẫn rất có nguyên tắc.
Hắn nói:- Các người đừng nhìn ta như thế.
Hai người không phải Bạch Long Mã, ta sẽ không nhận loạn đâu.Giờ khắc này Vương Phú Quý và Vương Đại Long không khỏi khó chịu.
Chẳng lẽ hai người họ thật sự là Bát Giới và Sa Tăng?!- …Trong lòng Nhâm Tiểu Túc có chút phiền muộn.
Vốn đội ngũ của hắn rất bình thường, sao Trần Vô Địch vừa vào lại thay đổi lung tung thế này.Bất quá để Nhâm Tiểu Túc ngoài ý muốn là, tuy Trần Vô Địch điên điên khùng khùng nhưng vẫn còn nhận thức cơ bản.
Thế nhưng hắn dựa vào đâu lại nghĩ mình là sư phụ của hắn chứ….Nhâm Tiểu Túc không phản ứng gì, chỉ yên lặng tính toán lượng thức ăn của đội ngũ.
Mớ khoai lang trước mắt đủ ăn hai ngày.
Hơn nữa khoai lang là thứ để qua mùa đông cũng chưa chắc hư.Chỉ là mang theo có chút nặng.
Chung quy khoai lang vẫn có trọng lượng nhất định.Hiện tại họ cách hàng rào 109 100km.
Mỗi ngày đi 8 tiếng, đại khái có thể đi được 40km/ ngày.
Nếu đi nhanh hơn sẽ đi được 50km/ ngày.
Đoán chừng Vương Phú Quý, Vương Đại Long và Tiểu Ngọc Tỷ sẽ không chịu đựng nổi.Buổi chiều, Tiểu Ngọc Tỷ vừa may lại giày bị bong của Nhan Lục Nguyên.
Lúc ấy Nhan Lục Nguyên chỉ an tĩnh ngắm Tiểu Ngọc Tỷ làm, đột nhiên hắn cảm thấy có một tỷ tỷ cũng rất tốt.Lúc này, bong bóng trong lòng bàn chân những người khác vừa kết vảy nay lần nữa bong ra.
Chạy nạn không đơn giản là một ngày đi bao nhiêu km là xong.Vì thế, Nhâm Tiểu Túc đoán muốn tới hàng rào 109 còn cần 3 đến 4 ngày nữa.
Khoai lang đã đủ ăn, bọn họ không cần đi tìm đồ ăn nữa.Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc nghe tiếng Khương Vô nói chuyện cách đó không xa:- Mọi người cố gắng lên.
Rất nhanh chúng ta sẽ tới hàng rào 109.
Lúc chiều chúng ta đào khoai cũng đủ cho mọi người ăn rồi, đi đường tuy mệt nhưng đỡ hơn là đói.Đám học sinh đã qua giai đoạn nhớ nhà yếu ớt.
Những đóa hoa được trồng trong nhà ấm đã kiên cường hơn.
Đột nhiên có người hỏi:- Lã sư, chúng ta thật sự có thể an toàn tới hàng rào 109 ư?- Nhất định được.Khương Vô nói:- Chúng ta chỉ cần đi theo thiếu niên kia là được.Lúc này, đám học sinh nháy mắt nhắc nhở Khương Vô nhìn ra sau lưng.
Khương Vô vừa quay đầu lại đã bắt gặp ánh mắt Nhâm Tiểu Túc.Nàng nha một tiếng rồi vội vàng quay mặt đi.
Dường như đống lửa quá nóng nên hông cho mặt nàng đỏ bần bật.Khương Vô hạ giọng nói với đám đệ tử:- Sao các ngươi không nhắc nhở ta!- Ha ha.Đám học sinh cười rộ lên:- Lão sư xấu hổ a.Nhâm Tiểu Túc thấy một màn như thế bỗng nhiên cảm thấy, con người luôn tìm được niềm vui trong khổ cực.
Chỉ cần để họ có chút hy vọng, họ sẽ cố gắng vươn lên.Chẳng bao lâu sau, đám đệ tử thấp giọng hát ca, dường như là bài hát ca dao trong trường học.Nhâm Tiểu Túc lắng nghe mà có chút xuất thần, hắn từng