Trong lúc mọi người nghỉ ngơi, Nhâm Tiểu Túc tìm một gốc núi nhìn ra bốn phía xa xa.
Thử coi thấy được tung tích đàn sói không.Khi tới dốc núi, Nhâm Tiểu Túc liền sửng sốt, hắn phát hiện đàn sói đang ở gần đó.Chỉ lấy Lang Vương màu bạc lẳng lặng đứng giữa rừng nhìn hắn.
Khu rừng như được sinh ra làm nền cho nó.Thế nhưng bất ngờ thay, lần này Nhâm Tiểu Túc không thấy Lang Vương có ý đồ công kích mình.
Đối phương chỉ lẳng lặng liếc hắn một cái, sau đó quay người chạy vào rừng.Lang Vương trông cường tráng vô cùng.
Nhâm Tiểu Túc dựa vào kích thước mấy bụi cỏ gần Lang Vương thì phát hiện, tính ra kích cỡ Lang Vương còn to hơn một con bò nữa.Vì sao, rốt cuộc đàn sói đi theo họ có mục đích gì?Lúc trước Nhâm Tiểu Túc đã thấy có gì đó không thích hợp.
Đàn sói không dám đi qua hẻm núi.
Thế nhưng sau khi Nhâm Tiểu Túc rời khỏi đó thì phát hiện chúng vẫn đứng đó canh chừng.Khi ấy, Nhâm Tiểu Túc nghĩ chúng mang thù vì lần trước hắn đã thoát khỏi miệng chúng.
Có điều hiện tại nhìn lại, dường như tình huống càng thêm phức tạp.Mặc kệ, Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ, chỉ cần đàn sói không tập kích họ là được.
Về phần đến cùng vì lý do gì hắn không cần biết.Vài ngày nữa, hắn có thể tạm biệt nơi này, tiến vào hàng rào, nơi hắn hằng mơ ước, không cần sống trong lo lắng chờ đợi nữa.Mỗi ngày cuộc sống dần tốt hơn, Nhâm Tiểu Túc đã đồng ý sẽ cho Nhan Lục Nguyên sống những ngày tốt lành.Trở lại xe, tất cả mọi người đã rời xe hoạt động.
Chung quy trong xe không tính là chậc, có điều chắc chắn sẽ không thoải mái.Lúc này Vương Phú Quý tìm tới Nhâm Tiểu Túc, hắn trịnh trọng nói:- Cám ơn ngươi Tiểu Túc, cám ơn ngươi đã dẫn hai cha con chúng ta vào hàng rào.“Điểm cảm tạ tới từ Vương Phú Quý, +1!”Nhâm Tiểu Túc nhìn Vương Phú Quý nói:- Chúng ta không cần khách khí.
Không chỉ tiến vào hàng rào, sau này chúng ta có thể mở lại tiệm tạp hóa của ta.Kết quả lúc này Vương Phú Quý lắc đầu:- Không phải tiệm tạp hóa của ta, mà là tiệm tạp hóa của ngươi.
Ngươi nghe này Tiểu Túc, đây là thứ ngươi dùng mạng sống của mình đổi lấy.
Về sau ta sẽ là người quản lý cho ngươi, nhớ cho ta tiền lương cao cao chút.Nhâm Tiểu Túc sững sờ, hắn không nghĩ Vương Phú Quý có thể từ bỏ lợi ích lớn như thế.Vào lúc Vương Phú Quý đang nghĩ nên thuyết phục Nhâm Tiểu Túc thế nào lại nghe Nhâm Tiểu Túc cảm động nói:- Được, ta nghe ngươi.Vương Phú Quý:- …Quả nhiên vẫn là tên yêu tiền không biết xấu hổ hắn nhận thức nhiều năm…Bất quá lúc này Nhâm Tiểu Túc bổ sung một câu:- Ngươi có ba mươi phần trăm cổ phần cửa hàng, lợi nhuận từ thuốc của ngươi ngươi có thể giữ hết.Cổ phần này cũng không phải tặng không.
Đầu tiên Nhâm Tiểu Túc biết mình không có thiên phú kinh doanh, mà lão Vương đã buôn bán cả đời.
Vì thế Nhâm Tiểu Túc cảm thấy ai giỏi cái gì thì làm cái đó, hắn có thể tập trung làm tốt những chuyện khác.Kỳ thật, hiện tại chuyện Nhâm Tiểu Túc muốn làm nhất không phải kiếm tiền mà là đến trường.…La Lam thừa dịp Nhâm Tiểu Túc bỏ đi, ánh mắt một mực đánh giá Trần Vô Địch.Phải nói La Lam hiểu khá rõ về Trần Vô Địch.
Dù Trần Vô Địch làm gì cũng có người báo cho hắn.La Lam từng hâm mộ em trai mình, chung quy nó có siêu phàm giả làm bảo tiêu, nghe rất tuyệt.Trong quân doanh Khánh Chẩn xuất hiện siêu phàm giả, đáng tiếc La Lam lại không may như thế.Bây giờ, La Lam phát hiện Trần Vô Địch có thể một mình giải quyết ba vật thí nghiệm liền động tâm.Phải biết, Trần Vô Địch này là một kẻ đần.
Hắn đường đường là người đứng đầu tập đoàn Khánh thị, chẳng lẽ không dỗ được một kẻ đần?Nhâm Tiểu Túc cũng không biểu lộ năng lực siêu phàm của mình trước mặt La Lam.
Cho nên trong mắt La Lam, Nhâm Tiểu Túc chỉ là lưu dân có thân thủ tốt và lớn gan thôi.
Sao có thể có