- Có thể phía trước có thị trấn.Nhan Lục Nguyên dí sát mặt vào tấm kính ngăn cách thùng xe và đầu xe, hai mắt lóe sáng.Nghe thế, mọi người vốn đang ngủ ngáy mơ hồ tỉnh lại.Dọc đường này cả bọn cũng chẳng làm gì hơn, ngay cả chỗ nằm cũng không có, còn mãi lo lắng sợ hãi.
Họ đều lo, vạn nhất bầy sói và vật thí nghiệm đuổi theo thì phải làm sao?Đến lúc đó, dù Trần Vô Địch có là siêu phàm giả chỉ sợ cũng không ngăn được nhiều vật thí nghiệm như thế.Tuy đám Nhâm Tiểu Túc nói không sao, thế nhưng trong lòng mọi người vẫn có chút thấp thỏm.Thẳng tới khi họ thấy được “văn minh nhân loại” thì mọi người đều xúc động.
Sau khoảng thời gian họa kiếp, cuối cùng họ cũng thấy ánh sáng rồi.Đương nhiên cũng có người kinh ngạc, tỷ như La Lam và Khương Vô đều suy nghĩ.
Họ không thấy Nhâm Tiểu Túc làm gì cả, vậy mà đoán được đàn sói sẽ không tấn công họ.Hơn nữa, đàn sói thật sự là không có tới!Dọc theo con đường này, Khương Vô đã biết được rất nhiều điều.
Thiếu niên là lưu dân này tựa như tiên tri, đã đoán chính xác rất nhiều chuyện.Ví dụ buổi tối khi vật thí nghiệm đột kích.
Nếu nàng không sớm dẫn đám học sinh đuổi theo Nhâm Tiểu Túc, e rằng hiện tại mọi người đã chết ở đó.Sau một hồi chạy nạn, đám Nhan Lục Nguyên đều an toàn.
Những nạn dân khác không mang theo gì cả, nhưng năm người Nhâm Tiểu Túc lại hành lý chỉnh tề, rõ ràng đã sớm có chuẩn bị.Điều này khiến Khương Vô không khỏi hâm mộ đám Nhan Lục Nguyên.
Nếu Nhâm Tiểu Túc dẫn theo nàng và đám học sinh, e rằng họ sẽ ít chịu tội hơn.Đương nhiên, Khương Vô biết Nhâm Tiểu Túc không có nghĩa vụ đso.
Hơn nữa đối phương đã giúp nàng quá nhiều.
Tỷ như kiếm đồ ăn, tỷ như để các nàng lên xe.Khương Vô biết rõ mình và học sinh có thể sống sót tới hàng rào 109 đều nhờ công lao của Nhâm Tiểu Túc.Khương Vô quay đầu nói với đám học sinh:- Mau cám ơn Nhâm Tiểu Túc, các ngươi phải hiểu, nhờ có hắn các ngươi mới sống được tới bây giờ.Đám học sinh nghe xong đều nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc, lưu dân cùng tuổi này khiến họ bội phục từ tận đáy lòng.- Cám ơn ngươi!- Cám ơn ngươi!“Điểm cảm tạ tới từ Tạ Nghiễm Khôn, +1!”“Điểm cảm tạ tới từ Nhan Lâm Phong, +1!”“Điểm cảm tạ….”Mặt mày Nhâm Tiểu Túc hớn hở:- Quá khách khí, quá khách khí!Chưa tới một phút đồng hồ, Nhâm Tiểu Túc đếm điểm cảm tạ xong bỗng nhiên nói:- Còn một số người vẫn chưa cảm ơn, mau tranh thủ thời gian…Khương Vô dở khóc dở cười.
Tuy nàng rất biết ơn Nhâm Tiểu Túc, nhưng đôi khi Khương Vô cảm thấy não của Nhâm Tiểu Túc hoạt động không giống người bình thường chút nào…Xe vận binh một đường chạy nhanh tới miệng cống của hàng rào.Nhan Lục Nguyên nhoài người ra ngoài thùng xe:- Ca, nơi này không khác thị trấn của chúng ta lắm.Cái gọi là không khác đại khái là mấy túp lều tranh và hoàn cảnh sống.Trước kia Nhâm Tiểu Túc cảm thấy sống thế này thật khổ, hiện giờ lại có phần thân thiết.Phải biết hắn và những người khác không giống nhau.
Nhâm Tiểu Túc đi một vòng Cảnh Sơn, về còn chưa kịp nghỉ ngơi thì hàng rào gặp chuyện.
Vì thế nửa tháng nay hắn chưa từng thả lỏng.Dù ý chí Nhâm Tiểu Túc có kiên định đến đâu cũng có chút mệt mỏi.Khương Vô do dự một chút:- Trước kia các ngươi cũng sống ở nơi thế này à?Người trong hàng rào biết ngoài hàng rào có một thị trấn.
Có điều thị trấn có bộ dạng gì họ không rõ.
Vì không phải ai cũng được ra khỏi hàng rào.Vì thế trong tưởng tượng của Khương Vô trước kia, nàng cho rằng ở thị trấn nhà sẽ thấp một chút, cũ một chút, không ngờ thực tế ngay cả nhà gạch cũng không có, đa số nơi ở đều rách rưởi không tưởng tượng nổi.Nguyên lai họ luôn sống trong thiên đường, còn đám Nhâm Tiểu Túc lại sống ở địa ngục.Tiểu Ngọc Tỷ tủm tỉm cười nói:- Bất quá cũng không khổ như thế đâu.
Tiểu Túc của chúng ta từng làm lão sư ở học đường trong thị trấn.
Nếu hàng rào không có việc gì, nói không chừng hắn đã thành lão sư mới rồi.Những lời này khiến Khương Vô càng thêm kinh ngạc.
Nàng