Trường học Đường Chu giúp họ vào là trường trung học Số 13, tên đầy đủ là Trường trung học Hàng Rào 109 Số 13Phản ứng đầu tiên của Nhâm Tiểu Túc khi nghe cái tên này là, hàng rào lớn thật a, trường trung học cũng có 13 cái.
Không, phải nói là không chỉ có 13 cái.Thủ tục Khánh thị giúp hắn nhập học gồm có thư tiến cử, chứng minh thư và thông tin về khóa học.
Đường Chu nói hắn chỉ giúp Nhâm Tiểu Túc nhập học thôi, còn học lớp nào trường học sẽ sắp xếp cho Nhâm Tiểu Túc.Nhan Lục Nguyên, Vương Đại Long học cấp ba, Nhâm Tiểu Túc thì cao hơn.
Đừng Chu có hỏi Nhâm Tiểu Túc nhắm theo kịp tiến độ học không, chung quy trường học trong thị trấn có thể dạy ra cái gì? Đừng để đi học nghe giảng lại không hiểu gì, như thế rất xấu hổ.Nhưng mà Nhâm Tiểu Túc cười lạnh, làm sao Đường Chu có thể đoán được sức học của hắn chứ.Đường Chu nghe Nhâm Tiểu Túc trả lời cũng không lên tiếng nữa.Kỳ thật tuy Nhâm Tiểu Túc và La Lam không thích nhau nhưng trải qua sinh tử ngắn ngủi cũng khiến quan hệ của cả hai tốt hơn nhiều.
Tuy ngoài miệng đã nói thanh toán hết nợ nần nhưng Đường Chu vẫn muốn có quan hệ tốt với đám Nhâm Tiểu Túc.Lúc trước nếu không có Nhâm Tiểu Túc, khả năng Đường Chu đã chết rồi.Theo Đường Chu nói, hàng rào 109 chỉ có một trường đại học.
Ngay cả học sinh của hàng rào khác cũng cố gắng thi vào.Bất quá Nhâm Tiểu Túc cảm thấy dù là khoảng thời gian an toàn lúc trước cũng không ai dám rời khỏi hàng rào chứ đừng nói chi hiện tại.Lúc Nhâm Tiểu Túc nói chuyện này, Vương Phú Quý cười vui vẻ.
Hắn nói lúc hắn còn trẻ, ở nơi hoang dã không có dã thú lớn như thế, cũng không có đàn sói, chỉ có vài lưu dân trộm cướp mà thôi.Dù vậy, cũng không phải ai cũng mạo hiểm rời khỏi hàng rào.Đôi khi, Vương Phú Quý cũng không hiểu những người đó nghĩ thế nào.
Có lẽ họ dũng cảm, cũng có lẽ đầu óc bị hỏng.
Nhưng từ trước tới nay không hề thiếu những người như thế.Nhâm Tiểu Túc cũng không vội dẫn Nhan Lục Nguyên, Vương Đại Long đi làm thủ tục nhập học.
Hắn tính sáng sớm ngày mai sẽ để mọi người vệ sinh sạch sẽ rồi đi dạo hàng rào.
Đột ngũ sáu người đều lạ lẫm về nơi này.Hiện tại không vội kiếm tiền, không bằng trước xem thử nơi họ khát vọng nhiều năm có bộ dáng thế nào.Sáng sớm hôm sau, bỗng nhiên Nhan Lục Nguyên ở ngoài tiền viện hô lớn:- Ca, ngươi tới xem đi.
Có một tờ giấy.Nhâm Tiểu Túc sững sờ đi vội quá.
Từ hôm qua hắn đã thấy có gì đó không đúng.
Đầu tiên hắn gặp được một thân ảnh quen thuộc ven đường.
Về sau lại thấy có người như có như không nhìn chằm chằm hắn.Loại cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm khiến Nhâm Tiểu Túc không được tự nhiên.Bây giờ lại có một tờ giấy xuất hiện một cách thần kỳ, nói không chừng đây sẽ là đáp án cho hắn.Nhâm Tiểu Túc nhận tờ giấy Nhan Lục Nguyên đưa, chỉ thấy trên đó có một dòng chữ nhỏ: Nơi này nhiều thị phi, không nên ở lâu.- Ca, đây là sao?Nhan Lục Nguyên hiếu kỳ hỏi:- Là ai vậy?- Đệ phát hiện tờ giấy này ở đâu?Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói.Nhan Lục Nguyên chỉ vào cửa lớn:- Ở dưới khe cửa, có lẽ tối qua có ai nhét vào, hay là ai đó đùa dai nhỉ.- Không phải.Nhâm Tiểu Túc lắc đầu, hắn xác định đây không phải trò đùa dai.Vì… hắn biết chữ viết trên tờ giấy này là của ai.Trên đường từ Cảnh Sơn về hàng rào, hắn từng thấy một hàng chữ nhỏ trong hang động.
Khi đó Nhâm Tiểu Túc liền rõ đó là của Dương Tiểu Cận ghi lại.Bây giờ nét chữ trên tờ giấy này cũng tương tự như khi đó.Kết hợp với thân ảnh quen thuộc hôm qua.
Rốt cuộc Nhâm Tiểu Túc cũng xác định được Dương Tiểu Cận đã tới nơi này.
Hơn nữa tờ giấy này là Dương Tiểu Cận kín đáo đưa cho hắn.Chẳng lẽ sắp tới hàng rào 109 này sẽ phát sinh chuyện gì, vì sao đối phương