Tàu điện ong ong vận hàng.
Nhâm Tiểu Túc không thể không ngồi, có điều đây là lần đầu tiên hắn thấy loại xe bus kiểu này.Lúc lên xe, mỗi người chỉ cần bỏ hai đồng vào thùng tiền ở lối vào là đủ để đi tới nơi thật xa.
Thậm chí đi từ đầu trạm tới cuối trạm cũng chẳng vấn đề gì.Vương Phú Quý đã sớm nghe nói tới loại tàu điện này.
Chung quy trước kia hắn từng giao tiếp với người trong hàng rào.
Tóm lại cũng biết một chút về những thú mới lạ trong đó.Vì thế khi Nhâm Tiểu Túc bảo muốn đi tham quan, Vương Phú Quý đã nói tàu điện là phương tiện giao thông tiết kiệm nhất.- Cá.Nhan Lục Nguyên nằm sấp trên cửa sổ:- Chắc chắn người trong hàng rào sống rất thanh thản, cuộc sống tiện nghi lại an toàn, chỉ cần ở trong hàng rào làm vài việc nhỏ là có thể hưởng thụ mức sống gáp trăm lần so với lưu dân.- Người sao có thể không có phiền não.Nhâm Tiểu Túc ngồi kế bên cười nói:- Dù là La Lam cũng có phiền não, điều này sẽ không giảm bớt vì chất lượng sống tăng cao đâu.- Cũng đúng nha.Nhan Lục Nguyên gật đầu:- Vật ngươi nói xem, trên đời này có ai sống mà không có phiền não không?Nhâm Tiểu Túc trả lời:- Có chứ, là người chết.Nhan Lục Nguyên chậm rãi quay đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc:- Đang vui thế này, ca nói chuyện thích hợp ghê nhỉ…- Nhu như Trần Vô Địch cũng có phiền não mà.Nhâm Tiểu Túc thở dài nói.Lúc này Trần Vô Địch đang ngồi ở hàng cuối, trên mặt vẫn còn sưng vù, không biết ngày hôm qua thằng này đi đâu, bị ai đánh đòn hiểm nữa…Đường phố hai bên bán bánh bao hấp, đậu hũ và các hàng tạp hóa rực rỡ đầy sắc màu.Có người đi bộ hai bên vỉa hè, cũng có người chạy xe đạp chạy vút qua.Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói:- Xe đạp này bao nhiêu tiền một cái nhỉ, ta thấy dùng thứ này thay đi bộ rất thuận tiện.Trước kia trong thị trấn cũng có thân hào nông thôn mua được chiếc xe đạp.
Kết quả ban đêm bị người trộm đi, ăn trộm vì tránh bị đuổi bắt đã cưỡi xe đạp chạy sang hàng rào khác…Xe đạp trong thị trấn là hàng hóa xa xỉ, muốn mua cũng không chắc mua được.- Để xế chiều ta đi hỏi một chút.Vương Phú Quý nói:- Có lẽ không rẻ tiền đâu.
Chung quy hiện tại tài nguyên ít như thế.
Ngươi nhìn những người đạp xe đi, y phục đều chỉnh chu, hẳn đều là những người tương đối giàu có trong hàng rào.- Sớm biết như thế ta đã hỏi Khương Vô rồi.Nhâm Tiểu Túc tiếc hận, họ chưa từng tới hàng rào nhưng Khương Vô là người sống từ nhỏ tới lớn ở đây.Bất quá bây giờ Khương Vô đã tới trường học tiếp tục làm lão sư, hẳn cũng ở trong trường trung học số 13....Trên đường đi, Nhâm Tiểu Túc nghe được tiếng người thảo luận bên cạnh:- Ngươi nghe gì chưa? Hàng rào 113 đã mất rồi.
Nghe nói bị động đất làm cho sập mất.
Có rất nhiều người của Khánh thị chạy trốn tới hàng rào của chúng ta.- Thật không?Có người kinh dị nói:- Trên đài chưa truyền tin mà.- Tin này không phát trên đài đâu.Người kia cười nói:- Những ta có bạn bè hợp tới với tập đoàn Khánh thị.
Hắn nói ta biết, ông lớn của Khánh thị vừa tới hàng rào của chúng ta hôm qua.
Nghe nói dẫn vào gần chục lưu dân.- Lưu dânMột người khác kinh ngạc nói:- Lưu dân không ở bên ngoài đi, đi vào đây làm gì?Nhâm Tiểu Túc nhìn họ không lên tiếng, chỉ nghe một người khác nói:- Ai biết được, cũng không biết có đem bệnh tật hay vi khuẩn gì từ bên ngoài vào, khiến hàng rào chúng ta bị ô nhiễm không.- Suỵt, ngươi nhìn mấy người phía sau chúng ta đi.
Dường như họ chính là những lưu dân đó!Một người khác kinh ngạc nói.Qua lời nhắc nhở này, những người khác trên xe buýt đồng loạt quay đầu nhìn đám Nhâm Tiểu Túc.
Càng nhìn họ càng thấy đám Nhâm Tiểu Túc thực sự chính là lưu dân.Sau