Vốn tài xế tính trách mắng Nhâm Tiểu Túc, bắt Nhâm Tiểu Túc tránh xa mình một chút.
Có điều không biết vì cái gì, vừa tiếp xúc với ánh mắt của Nhâm Tiểu Túc, tài xế không khỏi hoảng sợ.- Ừ, cảm ơn.Nhâm Tiểu Túc gật đầu.
Hắn nhìn khu nhà giàu kia.
Nguyên lai trong hàng rào cũng phân ra khu nhà nghèo và khu nhà giàu.
Xem ra nơi này cũng phân biệt giàu nghèo.Lúc Nhâm Tiểu Túc nói cảm ơn, tài xế có chút hững hờ.
Dường như họ đã xem đám Nhâm Tiểu Túc là hồng thủy mãnh thú, không ngờ Nhâm Tiểu Túc còn lễ phép nói hai tiếng này.Không chờ tài xế kịp phản ứng, Nhâm Tiểu Túc đã nói:- Khi nào tàu điện sẽ quay về?Tài xế có chút khó nói:- Bằng không các người ngồi trên xe đi, chuyến kế tiếp cách 20 phút nữa.Nhâm Tiểu Túc nhìn tài xế:- Quyết định này của ngươi rất thiếu suy nghĩ.Tài xế:- ….
Mời các vị hàng khách vào chỗ ngồi.…Trên đường về, đám Nhâm Tiểu Túc xuống xe ở nơi cách cửa hàng của họ không xa.
Vì Nhâm Tiểu Túc thấy được một tiệm vàng.Nhâm Tiểu Túc xác định không ai theo dõi mình thì làm bộ dáng bình thường tiến vào tiệm vàng.
Kết quả vừa vào cửa liền thấy trong tiệm vàng có dán một tờ giấy truy nã…Nhâm Tiểu Túc thấy tờ giấy kia thì sững sờ.
Trên đó chẳng phải là Hứa Hiển Sở sao?! Tấm ảnh này là hình Hứa Hiển Sở mặc đồng phục binh sĩ tư quân đoan chính.
Xem ra đây là hình công tác của Hứa Hiển Sở khi còn ở trong hàng rào.- Ông chủ, người trên lệnh truy nã này là ai?Nhâm Tiểu Túc hỏi.- Không biết a.
Hôm nay người của đội trật tự vừa vào dán.Chủ tiệm vàng nói:- Họ chỉ nói nếu thấy người này nhất định phải báo, còn có thể có tiền thưởng nữa.- Nơi khác không dán à, sao lại dán trong tiệm vàng?Nội tâm Nhâm Tiểu Túc căng thẳng.- Nghe nói hắn trộm vàng của Khánh thị.
Cụ thể thế nào ta không rõ lắm, gần đây đội trật tự nghiêm tra vàng không rõ nguồn gốc.
Chỉ cần không đủ tiêu chí của tập đoàn, xuất hiện dấu hiệu oxy hóa đều phải báo cho đội trật tự.Chủ tiệm vàng nói:- Ngươi có việc gì sao?- Không có gì, không có gì…Nhâm Tiểu Túc lập tức rời khỏi tiệm vàng.Giờ khắc này nội tâm Nhâm Tiểu Túc vô cùng phiền muộn.
Hắn ý thức được, khả năng cao Khánh thị biết hắn đang giữ rất nhiều vàng.Tuy lúc ấy Nhâm Tiểu Túc đã bỏ bọc vàng xuống.
Có điều chỉ cần người của tập đoàn thẩm tra, đối chiếu số vàng bị thiếu trong cửa hàng, họ sẽ lập tức phát hiện số vàng đó không đúng.
Hơn nữa còn thiếu rất nhiềuVì vàng ở nói đó đã bị phủ bụi.
Một khi bị lấy đi sẽ để lại dấu vết rất rõ ràng.Nhâm Tiểu Túc không trông mong gì vào may mắn.
Hắn biết Khánh thị dán lệnh truy nã ở tiệm vàng thì nhất định đã phát hiện gì đó.
Đây là muốn dựa vào tang vật để truy tìm hắn.Không đúng, là truy tìm Hứa Hiển Sở….Giờ khắc này, Hứa Hiển Sở vừa tới bên ngoài thị trấn hàng rào 111.
Hắn đã bôn ba liên tục nhiều ngày tới sắp đói chết rồi.Dọc theo đường đi, chỉ cần có thể Hứa Hiển Sở đều điều ảnh tử ra.
Ảnh tử chạy như điên, còn Hứa Hiển Sở chỉ nằm trên lưng nó.Hơn nữa, chủ yếu vì không có Nhâm Tiểu Túc, Hứa Hiển Sở không tìm được thức ăn trong rừng.
Hứa Hiển Sở chỉ có thể ăn rau dại, thời gian còn lại hắn chỉ biết để bụng đói.May mà hắn là siêu phàm giả, hiện giờ tố chất thân thể đã vượt qua cực hạn người bình thường, một ít rau có độc không giết hắn được.Lúc này, điều Hứa Hiển Sở mong ngóng nhất là quay về nền văn minh nhân loại tìm đồ ăn.
Hai ngày nay hắn thấy đá cũng nhìn thành màn thầu!Có điều Hứa Hiển Sở vừa đi tới giao lộ của thị trận liền cảm nhận được vài ánh mắt nhìn về phía mình.Hứa Hiển Sở đi tới trước một túp lều nói:- Xin chào, có gì ăn không? Ta có thể mua bằng tiền.Hứa Hiển Sở thấy trong lều có mấy cái bánh ngô thì nuốt nước miếng cái ực…Nam nhân của nhà đó đi tới, đánh giá Hứa Hiển Sở:- Ngươi không phải người trong thị trấn chúng ta, trông có phần lạ mặt.- Khục khuc, ta đi ngang qua…Hứa Hiển Sở giải thích.
Trong lòng hắn không khỏi