Người bán thuốc, cách xưng hô này thường xuất hiện ở những hoàn cảnh không đứng đắn.Nhâm Tiểu Túc có phần không cam lòng.
Hắn là siêu phàm giả trẻ tuổi có tương lai đầy hứa hẹn.
Sao phải chịu cách xưng hô kiểu này?Tỷ như hắn nói, bị gọi là người bán thuốc sẽ khiến địa vị xã hội giảm trầm trọng…Lúc này một người đi vào:- Đại phum xem thử ta bị gì đi.
Bụng của ta cứ khó chịu mãi.Nhâm Tiểu Túc từ chối không chút nghĩ ngợi:- Sau này chúng ta không khám bệnh nữa.Kết quả người kia lại không vui:- Nơi này của các ngươi là y quán.
Sao lại không xem bệnh? Các ngươi biết ta là ai không?Nhâm Tiểu Túc cũng không vui.
Người trong hàng rào sao nhỏ mọn thế nhỉ.
Vừa mở miệng liền khoe khoang thân phận của mình? Cứ như thân phận cao quý lắm không bằng.
Nhâm Tiểu Túc lườm đối phương:- Ngươi là ai?- Ta là Nhân Lâm Phong ở thành Tây, ngươi cứ đi hỏi thăm liền biết!Người kia kiêu ngạo đáp.Đột nhiên, Nhâm Tiểu Túc nghe được âm thanh đã lâu không thấy của cung điện:“Nhiệm vụ: Trị bệnh cứu người.”Nhâm Tiểu Túc mặt mày hớn hở nhìn Nhan Lâm Phong:- Tới tới tới, nói ta nghe ngươi bị gì nào.Nhan Lâm Phong có chút sững sờ, không ngờ danh tính của mình lại lan xa đến thế.
Vốn muốn phát hỏa nay cũng bớt đi:- Bụng ta không thoải mái, có chút đau.- Lão Vương, lấy cho hắn ba viên kháng sinh.Vẻ mặt Nhâm Tiểu Túc ôn hòa nói:- Ngươi bị viêm dạ dày, uống thuốc là khỏi.- Thật ư?Nhan Lâm Phong bán tín bán nghi hỏi.- Thật!Nhâm Tiểu Túc ung dung nói.
Thật giả không quan trọng, hoàn thành nhiệm vụ mới quan trọng.Đã mười ngày cung điện không thông báo nhiệm vụ.
Hôm nay thì tốt rồi.Khi nam tử nhận thuốc, cung điện thông báo:“Nhiệm vụ hoàn thành, ban thưởng đồ phổ học tập kỹ năng cấp cơ sở!”Hia mắt Nhâm Tiểu Túc sáng lên, thành công rồi!Nhan Lâm Phong nhận thuốc trả tiền rồi hỏi:- Vậy có cần kiêng ăn gì không?- Đừng ăn mướp đắng.Nhâm Tiểu Túc vừa quan sát đồ phổ trong cung điện, một bên trả lời cho có.- Vì sao?Nhan Lâm Phong sửng sốt.Nhâm Tiểu Túc:- Vì ăn không ngon.Nhan Lâm Phong:- ???Vương Phú Quý dẫn Nhan Lâm Phong đi.
Lúc này Nhâm Tiểu Túc mới ngẩng đầu hỏi:- Hôm nay chỉ có hai người này tới?- Cũng không phải, chỉ là chúng ta không khám bệnh nên đã nói họ đi rồi.Vương Phú Quý vui tươi hớn hở nói.Hắn lấy một tờ giấy màu đỏ ở phía dưới quầy hàng ra:- Đúng rồi, có người tới phát truyền đơn.
Ngươi nhìn thử.- Cái gì?Nhâm Tiểu Túc nghi hoặc nhận lấy.
Vừa nhìn hắn liền sửng sốt, vì đây trên truyền đơn là biểu tượng của công ty Hỏa Chủng.Biểu tượng của Họa Chủng là một ngọn lửa đỏ nhỏ nhỏ, giống như đại biểu cho sự sống của nhân loại.Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc hơn.
Chẳng lẽ Hỏa Chủng có thương nghiệp tại hàng rào 109? Từ khi rời khỏi Cảnh Sơn, Nhâm Tiểu Túc rất tò mò về Hỏa Chủng.Cho tới bây giờ, hắn chỉ có thể dựa vào vài câu của Dương Tiểu Cận mà suy đoán về công ty này.
Không biết vì sao, Nhâm Tiểu Túc luôn có cảnh giác với Hỏa Chủng.Có lẽ vì khi Dương Tiểu Cận miêu tả Hỏa Chủng lộ ra thái độ đối định khiến hắn chịu ảnh hưởng.- Từ giờ trở đi, siêu phàm giả có thể tới công ty chúng ta đổi máu để lấy thù lao.
Máu của bạn sẽ được công ty chúng tôi làm nghiên cứu để cống hiến cho sự tiến bộ của nhân loại.
Hơn nữa, chỉ cần hiến 200CC máu, bạn có thể đạt được tiền thù lao trăm vạn.
Công ty chúng tôi sẽ giữ bí mật về tin tức của bạn, cũng như bảo hộ bạn.
Để biết thêm chi tiết vui lòng liên hệ với chúng tôi qua số…Đằng sau là một chuỗi dãy số.Dựa theo lời của Dương Tiểu Cận, Hỏa Chủng nắm trong tay một nơi giống như Cảnh Sơn.
Hơn nữa ở đó còn không có núi lửa, bảo tồn vô cùng hoàn chỉnh.Hiện tại hàng rào đối với siêu phàm giả ít nhiều đều có chút địch ý.
Vậy mà công ty Hỏa Chủng đứng ra thu mua huyết dịch còn công khai bảo vệ siêu phàm giả!Vương Phú Quý nhìn Nhâm Tiểu Túc, cười nói:- Thế nào, ngươi muốn đi thử không?Nhan Lục Nguyên đi tới nhìn tờ truyền