Một đám người ghé vào điện thoại bàn, ngay cả Tiểu Ngọc Tỷ cũng tới tham gia náo nhiệt.- Thứ đồ chơi này dùng thế nào?Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói.
Chỉ thấy trên điện thoại có một đống số, nhưng họ không biết phải dùng thứ này làm sao.- Ngươi nhìn đi, trên tờ truyền đơn của Hỏa Chủng có một chuỗi số.Vương Phú Quý chỉ lên truyền đơn:- Có phải chỉ cần ấn đúng thứ tự dãy số này là được không?- Hẳn là vậy, thử xem.Nhâm Tiểu Túc nói:- Lục Nguyên, ngươi tới thử đi.Mọi người đều hiếu kỳ với thứ này.
Nhưng Nhâm Tiểu Túc vẫn nghĩ tới Nhan Lục Nguyên, để cho hắn chơi trước.Nhan Lục Nguyên dưới ánh mắt chờ mong của mọi người nhìn vào dãy số.
Họ biết không thể dùng số của Hỏa Chủng thử cho nên chỉ thử đại.Kết quả bấm xong cũng không có gì khác!Nhan Lục Nguyên ngẩng đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc:- Ca, không có gì hết.- Để ta suy nghĩ xem.Nhâm Tiểu Túc nói:- Hẳn thao tác của chúng ta sai rồi.
Ngươi nhìn xem, dãy số này có 8 con số, có lẽ chúng ta cũng phải bấm đủ 8 con số.Kết quả bấy giờ Trần Vô Địch đi tới từ sau viện, thấy mọi người xúm lại thì hiếu kỳ nói:- Sư phụ, các ngươi làm gì vậy?Hai mắt Nhâm Tiểu Túc sáng lên:- Tới đây đồ đệ, ngươi biết dùng không?Tuy Trần Vô Địch sống trong bệnh viện tâm thần nhưng vẫn biết một tí kiến thức cơ bản chứ? Không biết trong viện tâm thần có điện thoại không.- Để ta xem.Trần Vô Địch nhìn:- Đây là điện thoại mà.Nói xong, Trần Vô Địch nhấc tay nghe lên.
Bấy giờ đám Nhâm Tiểu Túc mới hiểu, thì ra phải cầm tai nghe lên.Chỉ thấy Trần Vô Địch tùy tiện bấm một dãy số.
Tiếng tút tút tút vang lên, âm thanh vang lên trong tai nghe:- Ai thế?Trần Vô Địch khí thế mười phần:- Ta là Tề thiên đại thánh!- Bệnh tâm thần!Ba một tiếng, đối phương cúp máy.Nhâm Tiểu Túc chậc chậc mấy tiếng.
Đối phương cách điện thoại vẫn biết được bệnh của Trần Vô Địch, điện thoại thật là thần kỳ.Trần Vô Địch lấy khí muốn mắng người, kết quả bản thân lại quên mình vừa bấm dãy số gì…- Tới, Lục Nguyên, ngươi thử xem.Nhâm Tiểu Túc cười nói.Nhan Lục Nguyên mắt đầy chờ mong đi tới, bấm mấy cái thì trong điện thoại truyền ra âm thanh một nam tử trung niên.- Ai đấy?Giờ khắc này, Nhan Lục Nguyên cảm thấy bản thân như mở ra một thế giới mới.
Hắn khách khí nói:- Chào thúc thúc.Bên kia đầu dây sững sờ một chút:- Ngươi là ai? Có chuyện gì?- Không có việc gì, ta chỉ gọi thử thôi.Nhan Lục Nguyên ăn ngay nói thật:- Ta vừa học được cách dùng điện thoại, không tính quấy rầy ngươi.- Ừ, không sao.Đối phương ngắt máy.Nhan Lục Nguyên cầm tay nghe ngẩng đầu nói với Nhâm Tiểu Túc:- Ca, điện thoại thật thần kỳ.
Người trong điện thoại cứ như đang đứng đối diện ý.- Ừ.Nhâm Tiểu Túc gật đầu:- Không cần thử nữa, không nên quấy rầy người khác.Nhưng vào lúc này, bỗng dưng điện thoại reo lên.
Nhâm Tiểu Túc sững sờ một chút thì bắt máy:- Xin chào?Trong tai nghe vang lên:- Ngươi có cần vay tiền…Đối phương a a nói một đống lớn.
Đám Nhâm Tiểu Túc sững sờ một hồi, nghe không hiểu đối phương nói gì.
Nhâm Tiểu Túc do dự nói:- Ta không hiểu ngươi đang nói gì?Đối phương im lặng chừng hai giây:- Chúng ta có thể cho ngươi vay tiền.- Tiền lãi bao nhiêu?Nhâm Tiểu Túc sững sờ một chút.- Ba phần.Đối phương đáp.Nhâm Tiểu Túc vui cười:- Đây không phải cho vay nặng lãi đó ư?Người trong điện thoại bỗng dưng hô:- Đại ca, có người nói chúng ta cho vay nặng lãi.Chỉ nghe bên kia đầu dây đổi người:- Tiểu tử, không thể nói lung tung.
Chúng ta không phải cho vay nặng lãi.Nhâm Tiểu Túc không vui nói:- Ba phần lợi nhuận còn không phải cho vay nặng lãi? Trong tất cả những người buôn bán, cho vay nặng lãi là không có lương tâm nhất.Nói thật, Nhâm Tiểu Túc cho rằng mọi người đều an cư lạc nghiệp trong hàng rào.
Hiện tại xem ra vẫn có một số thành phần không sạch sẽ.Âm thanh ở đầu dây bên kia trầm xuống:- Ngươi biết ta là ai không?Lúc này Nhâm Tiểu Túc cảm thấy có chút buồn bực,