Cuối cùng Nhâm Tiểu Túc cũng không nói La Lam biết về Đông Phụ Nam.
Hắn cảm thấy ít nhất cũng phải đợi qua 7 ngày rồi hãy nói.
Vạn nhất La Lam thấy Đông Phụ Nam bị đánh mặt mũi bầm dập lại gây ra chuyện gì thì mệt.Lúc này, quả thật Đông Phụ Nam nhịn không được muốn gả cho La Lam.
Chỉ cần La Lam nguyện ý dẫn nàng đi là được.
Vấn đề ở chỗ, Trần Vô Địch trói quá chặt.
Hơn nữa không biết tên Vương Phú Quý kiếm thứ thuốc quái quỷ gì nhét vào miệng nàng.
Miệng nàng bây giờ tê tới không cử động được nữa!Thứ thuốc này có rất nhiều trong cửa hàng.
Có điều Đông Phụ Nam nghĩ mãi không ra, sao một già một trẻ này dùng quen tay thế!Không thể không nói, tuy Vương Phú Quý lương thiện nhưng hắn có thể lăn lộn tới nơi cao trong đám lưu dân cũng phải ẩn giấu không ít thủ đoạn.Lưu dân và người trong hàng rào khác nhau.
Từ khi sinh ra, lưu dân đã sống trong nguy hiểm.La Lam ở bên ngoài cửa nói với Đông Phụ Nam, qua một hồi hắn thấy không có ý nghĩa gì nữa nên cảm thấy thật nhàm chán.Nhâm Tiểu Túc vui cười hớn hở:- Khát thì uống miếng nước đi.La Lam ngồi trên ghế nhỏ ngoài sân thở dài nói:- Lý Thần Đàn này trốn khỏi bệnh viện tâm thần thật khiến người khác bất ngờ.
Ta cũng cố gắng cẩn thận, sợ đụng tới hắn.- Ta hiếu kỳ là…Nhâm Tiểu Túc hỏi:- Các ngươi cũng không biết hắn là người Lý gia à?Lúc này, La Lam mới tỉ mỉ nhớ lại chi tiết.
Hắn xác thật trong tư liệu mình nhận được không nhắc tới Lý thị.
Bất quá hắn chợt nhớ tới ba cuốn băng ghi hình kia.
Khi ấy, cách một màn hình hắn vẫn có thể cảm nhận được sự cô độc và cảm giác bị vứt bỏ.La Lam nói:- Nghe hắn nói mình là đứa trẻ vứt bỏ của Lý gia, chỉ sợ hắn là bị Lý thị nhốt vào đó?- Vì sao Lý thị lại giam giữ người của mình?Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hơn.- Sao ta biết.La Lam phiền muộn:- Nội bộ tập đoàn không tốt đẹp như ngươi tưởng đâu.
Mấy chuyện lục đục với nhau ở đâu cũng có.
Muốn vươn lên trong gia tộc, chỉ có thể dẫm lên anh chị em của mình mà leo tới thôi.- Vậy ngươi và Khánh Chẩn đã giẫm đạp bao nhiêu anh chị em rồi?Nhâm Tiểu Túc cười nói.Kết quả, La Lam trở nên nghiêm túc nói:- Ta và Khánh Chẩn không có lựa chọn khác.
Trời sinh hắn phải là người đứng đầu, đứng trên đỉnh núi cao ngắm nhìn phong cảnh.- Còn ngươi thì sao?Nhâm Tiểu Túc sững sờ.
Hắn phát hiện La Lam này rất bảo vệ em trai mình.Lúc trước, Vương Phú Quý muốn lấy ân cứu mạng làm thù lao.
Khi ấy La Lam đã nói mạng hắn không đáng tiền.
Có điều khi nhắc tới Khánh Chẩn, hắn chợt trở nên vô cùng hùng hồn.- Ta?La Lam cười cười:- Ta là người xấu, thế nào mà chả được.La Lam nói câu này không có chút gì là không cam lòng.
Phảng phất như một lẽ dĩ nhiên.
Em trai hắn thì cao cao tại thượng, còn hắn lại là người xấu.- Đúng rồi…La Lam lườm Nhâm Tiểu Túc:- Gần đây đừng làm chuyện khiến người khác chú ý.
Ngay cả Dương thị cũng tới nơi này rồi.
Người của Hỏa Chủng vẫn luôn ẩn giấu.
Hiện giờ Ác Ma Thì Thầm lại rời khỏi bệnh viện.
Có quỷ mới biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nhìn La Lam:- Ngươi nói với ta làm gì.
Hiện giờ người bắt mắt nhất hàng rào không phải là ngươi à?!- Ha ha ha, phải không?La Lam cười rộ lên:- Ta ưu tú như thế à?Nhâm Tiểu Túc chấn kinh, ngươi kiêu ngạo như thế làm gì?!- Đúng, người của Tên Côn Đồ cũng tới.Đột nhiên La Lam tức giận nói:- Có người từ xa khiến xe của ta phát nổ 2 lần.
Có thể nhàn rỗi làm loại chuyện này chỉ có thể là người của Tên Côn Đồ!Giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc mới biết Dương Tiểu Cận có lẽ là người của Tên Côn Đồ? Bất quá, bỗng nhiên hắn nghĩ tới một vấn đề, vừa rồi La Lam nói Dương thị cũng tới.
Tập đoàn Dương thị này có liên quan gì tới Dương Tiểu Cận không?- Vật Khánh thị các ngươi thì sao?Nhâm Tiểu Túc nhìn La Lam:- Khánh thị các ngươi có phái người tới không?- Ngươi đang xem thường ai vậy?La Lam tức giận:- Ta thì sao? Ta lấy một địch một ngàn không được à?- Ừ, ý ta là Khánh thị không phái người tới trợ giúp à?Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi.- Không có, hiện tại họ đang vội vàng xử lý chuyện của hàng rào 113 và Cảnh Sơn....Địa hình hàng rào 111 không bằng phẳng.
Nơi này tây cao đông thấp, hàng rào được xây dựng dựa vào núi.Tổng bộ của Khánh