Kỳ thật, Nhâm Tiểu Túc cũng không muốn đánh ngất La Lam.
Hắn tính mở Ám Ảnh Chi Môn kéo hắn lại một lúc là được.Chung quy quan hệ của mọi người hiện tại không giống như trước nữa.
Hơn nữa trong lòng Nhâm Tiểu Túc có chút kính ý với La Lam và những binh sĩ dưới tay hắn.
Tuy phải cứu Hứa Hiển Sở, Nhâm Tiểu Túc cũng không muốn tổn thương phe còn lại.Kỳ thật đây chỉ là lỡ tay.
Nhâm Tiểu Túc vẫn chưa khống chế tốt Ám Ảnh Chi Môn cơ mà!Bất quá có thể khiến La Lam hiểu nhầm là Lạc Hinh Vũ làm thì quá tốt.
Lạc Hinh Vũ và Dương Tiểu Cận hố hắn không ít lần.
Nếu có thể khiến Khánh thị để ý tới họ, Nhâm Tiểu Túc hận không thể đập đầu La Lam mấy cái nữa.Nhâm Tiểu Túc đóng Ám Ảnh Chi Môn.
Nhất thời, binh sĩ của Khánh thị cảm thấy bất an, sợ Ám Ảnh Chi Môn lần nữa mở ra bên cạnh mình.Phút chốc, sự xuất quỷ nhập thần của Ám Ảnh Chi Môn khiến cho binh sĩ Khánh thị thiếu chút nữa người ngã ngựa đổ.
Căn bản họ cũng không biết lần tiếp theo, cánh tay kia sẽ xuất hiện ở đâu!Đừng nói họ không biết, chính Nhâm Tiểu Túc cũng không biết Ám Ảnh Chi Môn sẽ xuất hiện ở đâu…Nhâm Tiểu Túc không khỏi cảm khái, cảnh giới cao nhất của xuất quỷ nhập thần, đại khái là không biết vật gì đó sẽ xuất hiện ở đâu a!Không thể không nói, Ám Ảnh Chi Môn dùng rất tốt, khiến người khác khó lòng phòng bị.Thật ra, nếu là Lạc Hinh Vũ sử dụng năng lực, e rằng cũng không đưa ra được hiệu quả này.
Vì nàng không cách này mở nhiều lần như Nhâm Tiểu Túc.
Vì thế, từ trước tới nay, Lạc Hinh Vũ dùng Ám Ảnh Chi Môn chỉ như cửa ra vào mà thôi.Mà Nhâm Tiểu Túc không biết điều này, hắn còn tưởng mở Ám Ảnh Chi Môn không hao phí bao nhiêu tinh thần lực hết.Đường Chu nhìn La Lam:- Ông chủ, làm sao bây giờ?La Lam đau đớn nói:- Lúc thấy lúc không.
Đây là sự thiệt thòi khi không có năng lực siêu phàm.
Sao các người vô dụng như thế, tốt xấu gì cũng có một người là siêu phàm giả đi chứ.Đường Chu đáp:- Vâng, chúng ta sẽ nỗ lực...Tuy bị La Lam ghét bỏ nhưng mọi người cũng không để trong lòng.
Dù sao tính tình ông chủ La cũng là cái dạng này…La Lam thở dài:- Lùi lại lùi lại.
Đuổi tiếp chỉ sợ ngưu quỷ xà thần gì cũng xuất hiện.- Ông chủ.Đường Chu nghi ngờ:- Có lẽ nào Hứa Hiển Sở là người của tên côn đồ không? Chỉ đuổi bắt hắn sao Lạc Hinh Vũ của Tên Côn Đồ lại xuất hiện?- Không có khả năng.La Lam chối bỏ:- Ngươi nhìn bộ dáng vừa rồi của Hứa Hiển Sở đi, chắc chắn không phải người của Tên Côn Đồ…- Biết rồi.Đường Chu gật đầu.Nhâm Tiểu Túc thấy đám La Lam lùi lại mới yên lòng.
Chỉ cần Hứa Hiển Sở không bị bắt, mọi chuyện đều dễ nói.Nhâm Tiểu Túc nhìn hướng Hứa Hiển Sở chạy đi, tỉ mỉ cân nhắc một hồi hắn lại chạy theo.Úp cái mũ lớn cho Hứa Hiển Sở khiến trong lòng Nhâm Tiểu Túc có phần băn khoăn.
Nói chung, con người ta cũng chẳng trêu chọc ai.
Tự nhiên lại thành tội phạm bị truy nã tối cao của Khánh thị.
Tuy Nhâm Tiểu Túc cũng là bất đắc dĩ nhưng không có nghĩa hắn có thể yên tâm thoải mái…Cái mũ lớn này chắc chắn vẫn phải để Hứa Hiển Sở đội rồi.
Có điều hắn cũng phải cấp cho người ta chút phí xui xẻo chứ.Nhâm Tiểu Túc chạy một đường trên nóc nhà.
Thời didemr hắn đuổi kịp thì thấy Hứa Hiển Sở đang trốn dưới mái hiên một ngôi nhà gỗ thở hổn hển.
Dường như Hứa Hiển Sở đang rất mệt mỏi.Nhâm Tiểu Túc thấp giọng gọi:- Hứa Hiển Sở!Hứa Hiển Sở nhất thời giật bắn người cảnh giác.
Nhâm Tiểu Túc nhanh chóng nói:- Là ta! Nhâm Tiểu Túc!Hứa Hiển Sở có chút sững sờ.
Sau đó biểu tình trên mặt như vừa thấy người nhà:- Nhâm Tiểu Túc hả, sao ngươi lại ở đây!- Khục khục, nói ra rất dài dòng.
Ta quay về hàng rào 113, nơi đó liền sập, bất đắc dĩ phải trốn tới đây.Nhâm Tiểu Túc nhảy tới bên người Hứa Hiển Sở:- Sao ngươi cũng ở đây- Đừng nhắc tới nữa.Hứa Hiển Sở tỏ vẻ như mình xui xẻo lắm.- Vốn ta muốn tới hàng rào 112 nhưng ở đó cũng sập.
Về sau ta tới hàng rào 111 thì phát hiện bản thân trở thành mục tiêu truy nã trọng yếu của Khánh thị.Kỳ thật, Nhâm Tiểu Túc có một loại cảm xúc thân thiết với Hứa Hiển Sở.
Chung quy, tuy khi ở Cảnh Sơn một thời gian ngắn nhưng hai bên cùng nhau trải qua nghịch cảnh, cảm tình cũng hơi sâu.Hắn nói với Hứa Hiển Sở:- Sau đó ngươi liền chạy trốn khỏi hàng rào 111.
Vậy ngươi gặp La Lam thế nào…Hứa Hiển Sở như không muốn nhắc tới:- Ta trốn vào một chiếc xe buôn lậu,