Xe tải chở binh sĩ một đường chạy quá cánh đồng bát ngát, chậm rãi tiến tới vùng núi.
Những ngọn núi xung quanh cũng không quá cao.Mọi người đều ngồi trong xe.
Nhâm Tiểu Túc nhớ kỹ đường đi của họ, hẳn cách hàng rào 108 chừng chục km.Trên đường, xe đi qua vài cái nhà xưởng.
Lý Thanh Chính giới thiệu qua cho mọi người:- Đây là nhà xưởng lọc dầu của Lý thị.
Trạm gác của chúng ta cách đây một khoảng.
Nhiệm vụ mỗi ngày là quan sát xem có kẻ địch xâm nhập không.
Nếu có thì lập tức dùng điện thoại vệ tinh báo cáo cho hàng rào.Nhâm Tiểu Túc ê răng hỏi:- Báo cáo xong thì làm gì nữa?Lần này, Lý Thanh Chính như đụng phải câu hỏi khó.
Phía trên cũng không nói hắn biết báo cáo xong thì làm sao.
Là tử thủ đợi viện quân hay lùi lại?!Dường như nhiệm vụ của họ chỉ là quan sát, có tác dụng làm cảnh mà thôi.Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, việc này chẳng khác nào lấy mạng ra mà canh gác cả.Không phát quân trang, không có súng.
Hơn 30 người chỉ có mười mấy cây súng liên thanh cùng hơn hai mươi băng đạn.Này không phải pháo hôi thì là gì?Bất quá, Lý Thanh Chính cũng không quá lo:- Các ngươi nghĩ mà xem.
Lúc ấy hàng rào sẽ cử một đội chính quy gần đó tới, gặp nguy hiểm là có họ giải quyết rồi.
Chúng ta đâu cần lo gì nữa?- Lỡ mà mấy tập đoàn khác phát động chiến tranh thì sao?Nhâm Tiểu Túc hỏi.- Không có khả năng.Lý Thanh Chính vẫy tay:- Bây giờ thì làm gì có chiến tranh.
Ta sống lớn ngần này chưa thấy quá chiến tranh chân chính lần nào cả!Nhâm Tiểu Túc nghe vậy thì không nói nữa.
Ngay cả lưu dân cũng nghĩ chiến tranh sẽ không bao giờ xảy ra, trước đây Nhâm Tiểu Túc cũng nghĩ như thếNhưng Nhâm Tiểu Túc cảm thấy có gì đó không đúng.
Lỡ như Lý thị đi đánh những tập đoàn khác thì sao? Lỡ như binh sĩ tiền tuyến gặp phải vật thí nghiệm?Nếu không có chiến tranh, Lý thị không cần điều động nhiều nhân lực như thế.
Hơn nữa trong các tập đoàn đều có gián điệp của các tập đoàn khác xen lẫn.
Bên này Lý thị chuẩn bị chiến tranh, những tập đoàn khác cũng sẽ khẩn trương sắp xếp.Hai bên chẳng khác nào nằm trên một sợi dây.
Chỉ cần có người kéo, người còn lại cũng sẽ tranh giành.
Lúc sợi dây kia đứt cũng là khi chiến tranh bùng nổ.- Tới rồi!Lý Thanh Chính hưng phấn rống to:- Đây chính là trạm gác của chúng ta từ nay về sau!Nhâm Tiểu Túc nhảy xuống xe, liếc mắt nhìn một vòng thì kinh ngạc tới ngây người.
Chỉ thấy trước mặt có vài căn nhà nhỏ dưới sườn núi dựng đứng.
Sau lưng là núi lớn.
Trước không có thôn, sau không có điếm…Bên trong trạm gác chẳng có ai.
Trong trạm gác chỉ có duy nhất tiểu đội của họ.
Khó trách Lý Thanh Chính nói trạm gác là của riêng hắn…Lý Thanh Chính đi xuống xe, chỉ chỉ đỉnh núi.- Mỗi ngày 5 người thay viên nhau lên núi canh gác, quan sát tình hình quân địch, có biến liền báo lên trên.- Không còn gì nữa à?Nhâm Tiểu Túc hỏi.- Ừ, không còn gì nữa…Lý Thanh Chính cười nói:- Vật tư sẽ có người định kỳ đưa qua.
Chúng ta không cần quản.
Cứ làm tốt nhiệm vụ là được.- Nếu có người đi từ sau núi tới thì sao?Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi.- Sao ta biết được?Lý Thanh Chính vui cười:- Làm gì có ai sống trong núi, đi qua đi lại trong đó làm gì? Chúng ta không cần lo, sẽ không ai đánh tới từ hướng đó đâu.Nhâm Tiểu Túc tính ra được phương vị đại khái của họ hiện giờ.
Hẳn là trạm gác đầu tiên ở phương bắc trong phạm vi quản lý của tập đoàn Lý thị.
Ở phương bắc có tập đoàn nào nhỉ, Khánh thị hay Dương thị?Nhâm Tiểu Túc hỏi một câu:- Ngươi biết hàng rào 88 ở đâu không?Lý Thanh Chính sững sờ:- Không biết a.Được rồi, vậy tìm cơ hội hỏi người khác vậy.Sớm biết trước hắn đã hỏi Dương Tiểu Cận rồi…Mọi người tháo vật tư từ trên xe xuống.
Nhâm Tiểu Túc nhìn những vật này, hẳn chỉ ăn được chừng bảy ngày.
Cũng không biết vật tư có tới kịp không nữa.Mắt thấy hiện tại Lý thị bận rộn, làm không tốt chắc chẳng ai nhớ tới cái trạm gác này còn có người.Lý Thanh Chính nhìn biểu tình của Nhâm Tiểu Túc cười cười:- Người anh em, ta biết các ngươi muốn đi, có điều nhìn tình huống hiện tại.
Dù ngươi có trốn về thị trấn cũng chưa chắc dẫn được người thân rời đi.
Nơi đó có quân doanh khắp nơi.
Nhân