Tiếng sói tru khiến tân binh của trạm gác có phần kinh hãi.Một binh sĩ hỏi:- Trưởng quan, làm sao đây? Hay chúng ta chạy trốn đi!Lý Thanh Chính do dự:- Chạy sẽ thành đào binh đó.- Nhưng vẫn đỡ hơn bị sói ăn thịt a.Một nạn dân khác lên tiếng:- Ngài chưa thấy sói đâu.
Trên đường chạy nạn chúng ta gặp rồi, còn lớn hơn con trâu nữa!- Thật chứ?Cũng đã lâu Lý Thanh Chính chưa thấy sói lần nào.
Hắn nghe sói lớn như thế thì có phần kinh sợ.
Bất quá hắn là trưởng quan, cho nên Lý Thanh Chính nhanh chóng ổn định quân tâm:- Các người không cần sợ.
Công phu quyền cước của chúng ta không phải luyện không.
Với lại chúng ta có súng nhỉ?Đám nạn dân nghe tới súng thì chợt nhớ tới đám Nhâm Tiểu Túc cũng có.
Hơn nữa trông đám Nhâm Tiểu Túc dùng súng rất nhuần nhuyễn.Nạn dân này vừa muốn nói gì đó lại phát hiện Nhâm Tiểu Túc cười như không cười nhìn chằm chằm mình.
Hắn bỗng ý thức được, nếu bây giờ hắn dám mật báo, chỉ sợ hắn không còn mạng chạy khỏi nơi này!Vì thế nạn dân chỉ có thể nuốt lời nói vào trong bụng.Hơn nữa, Lý Thanh Chính cũng không thích đám người từng là cư dân hàng rào như hắn.
Hắn cũng không có lý do gì để nhắc đối phương.Không biết vì sao, đám nạn dân nghĩ bản thân phải ở chung một chỗ với đám Nhâm Tiểu Túc nên cũng không quá sợ nữa.Dần dà, người sợ hãi chỉ còn đám người Lý Thanh Chính mà thôi…Lý Thanh Chính dẫn theo lính của mình cầm súng nửa ngày cũng không thấy sói tới nên hắn dần yên tâm hơn- Trước tiên quét dọn phòng ốc cho sạch sẽ.
Ta nghĩ, chắc sói thấy chúng ta nhiều người lại còn có súng nên không dám qua đâu.Dường như trạm gác đã bị bỏ hoang khá lâu.
Nồi, tô, chén… bên trong bám đầu mốc.
Họ muốn vào ở hẳn phải dọn dẹp rất lâu.Đám nạn dân bây giờ đã chết lặng.
Thái độ của Lý Thanh Chính khiến họ cảm thấy bản thân còn chẳng bằng lưu dân.
Dường như họ đã trở thành loại người ở tầng lớp thấp nhất của xã hội.Đối với đám người này, Nhâm Tiểu Túc không chút đồng tình.
Có điều cũng không làm gì quá đáng.
Đám nạn dân biết hắn là người hung ác nhưng vô thức vẫn muốn dựa dẫm Nhâm Tiểu Túc.
Nếu Lý Thanh Chính không chào đón họ, dù sao cũng phải tìm chỗ dựa chứ.Trong một trạm gác nhỏ, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Chỉ có đám học sinh là làm việc với khí thế ngất trời, hiệu suất cũng rất sao.Vì tiếng sói tru nên hiện giờ tâm tình Lý Thanh Chính không nhẹ nhàng như ban đầu nữa.Kết quả khi gọi điện cho hàng rào, Lý Thanh Chính bị cười nhạo một trận, cũng chẳng thấy viện binh mà hắn muốn.
Ngược lại, đầu dây bên kia còn cảnh cáo Lý Thanh Chính không được loạn báo tình hình quân địch.
Bằng không sẽ bắt hắn ra tòa án quân sự.Lý Thanh Chính nhìn Nhâm Tiểu Túc điềm nhiên như chẳng có gì, dẫn theo đám học sinh kiêu ngạo quét dọn thì hiếu kỳ nói:- Các ngươi không sợ à?Nhâm Tiểu Túc do dự một chút:- Ta rất sợ mà.Đám học sinh cũng nhanh chóng gật đầu theo:- Đúng thế, chúng ta cũng sợ lắm.Lý Thanh Chính cảm thấy, đám Nhâm Tiểu Túc đang trả lời qua loa cho có.
Trên thực tế, trên đường chạy trốn Nhâm Tiểu Túc đã lén nói với đám học sinh đàn sói sẽ không tấn công họ.
Tuy đám nam sinh không hiểu vì sao Nhâm Tiểu Túc biết thế, có điều sự thật chứng minh Nhâm Tiểu Túc không sao.Nếu Nhâm Tiểu Túc không lo, họ còn sợ cái gì.Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi Lý Thanh Chính:- Trưởng quan, sao ngươi muốn nhập ngũ?- Có tiền lương mà.Lý Thanh Chính giải thích:- Ta muốn kiếm thêm tiền.
Bằng không ai nguyện ý nhập ngũ? Ngươi nghe tin này chưa, Hỏa Chủng đang thu mua huyết dịch siêu phàm giả.
Một lần lấy máu là 1.000.000 đồng đấy! Nếu ta là siêu phàm giả ta đã đi bán máu rồi.
Bán tới khi Hỏa Chủng phá sản thì thôi!Nhâm Tiểu Túc dở khóc dở cười.
Phàm là siêu phàm giả, người thông minh làm gì có ai nguyện ý mạo hiểm bán máu kiếm tiền?Sau khi quét dọn vệ sinh xong, tất cả mọi người mắt to trừng mắt nhỏ không biết nên làm gì.
Trên thực tế, trạm gác ở nơi xa như thế, sinh hoạt hằng ngày rất nhàm chán.Lúc này, Lý Thanh Chính cảm khái:- Nói thật, đám học sinh các ngươi tới đây thật đáng tiếc.
Tri thức đầy mình lại không có chỗ dùng, học hơn mười năm uổng phí rồi.Nhâm Tiểu Túc có chút sững sờ.
Lúc