- Trưởng ban, con dê núi này làm sao đây…Có người hỏi.Thế nhưng người nọ chưa hỏi hết câu đã bị Lý Thanh Chính ngắt lời:- Không được gọi ta là trưởng quan, gọi ta là lang vương! Chúng ta ở trong núi, đúng, núi Côn Sơn! Về sau gọi ta là lang vương Côn Sơn!Trần Vô Địch đứng bên cạnh hỏi:- Sư phụ, có đánh con yêu quái này không?- Chưa được.Nhâm Tiểu Túc đáp.Trần Vô Địch hiểu câu này theo nghĩa.
Bây giờ không đánh, nhưng sau này thì chưa chắc:- Vậy khi nào chúng ta được ăn thịt vậy sư phụ?- Bây giờ.Nhâm Tiểu Túc nghe tiếng nuốt nước bọt của Trần Vô Địch thì mặt đen kịt.Lúc một đám người làm thịt dê.
Nam sinh tên Vương Vũ nhìn Nhâm Tiểu Túc, hắn thấp giọng nói:- Lớp trưởng, lần trước lúc đàn sói xuất hiện, ngươi đem về một con thỏ.
Bây giờ đàn sói lại xuất hiện, đối phương còn chủ động dâng một con dê lên.
Này cũng trùng hợp quá rồi.Trần Vô Địch nhìn Nhâm Tiểu Túc, những nam sinh khác cũng nhìn Nhâm Tiểu Túc.
Bất quá Vương Vũ nói rất nhỏ, chỉ có mấy người họ ở gần mới nghe được.Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc cười nói:- Ha ha ha, thật trùng hợp nha.Không trùng hợp thì làm thế nào được nữa…Vương Vũ hiếu kỳ hỏi tiếp:- Lớp trưởng, con thỏ kia cũng là đàn sói dâng lên cho người à? Cho nên sau đó ngươi bảo không cần lo đàn sói tấn công.Nhâm Tiểu Túc tự nhủ, đám học sinh này thật thông minh.
Mới có một chút đã phát hiện chân tướng.
Nhâm Tiểu Túc thấp giọng đáp:- Không được nói việc này cho người ngoài biết.Chung quy chuyện hắn có quan hệ với đàn sói sẽ khiến người bình thường kinh sợ.
Nếu Lý Thanh Chính uốn đội cái mũ này, hắn cũng vui lòng để đối phương đội.Bất quá, Vương Vũ lại hỏi tiếp:- Chúng ta có cần đáp lễ không?- Hẳn là không.Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một chút rồi nói:- Ta cũng không có vật gì phù hợp để đưa cho chúng.Ban đêm, mọi người tụ tập bên cạnh đống lửa.
Mùi thịt dê thơm lừng xộc vào mũi từng người.
Từ lúc bị trưng binh tới giờ họ chưa có miếng cơm nào vào bụng.Mà đám Lý Thanh Chính là lưu dân trở thành binh sĩ nên lúc trước cũng chưa từng được ăn thịt.
Lý Thanh Chính cảm khái:- Kỳ thật lúc mới tới trạm gác ta cũng thấy khó chịu.
Chúng quy nơi này trước không có thôn, sau không có điếm.
Có khác nào lưu vong đâu.
Vạn nhất gặp phải nguy hiểm gì, chúng ta sẽ trở thành pháo hôi.Nhâm Tiểu Túc nhìn Lý Thanh Chính.
Hắn không ngờ đối phương cũng hiểu rõ chuyện này, có điều hắn không thể hiện ra bên ngoài mà thôi.Lý Thanh Chính tiếp tục cảm khái:- Bất quá bây giờ nghĩ lại, nếu mỗi bữa đều có thịt ăn cũng không tệ.
Thịt dê thơm quá!- Chúng ta có súng, có thể đi săn mà.Nhâm Tiểu Túc đề nghị.- Súng đó là dùng để đối phó quân địch.Lý Thanh Chính phản đối.Nhâm Tiểu Túc phân tích:- Ngươi nói xem.
Chúng ta có hơn 10 cây súng.
Kẻ địch tới, hơn 10 cây này làm được cái gì?- Cũng đúng nha.Lý Thanh Chính như tự vấn rồi đáp.Đám học sinh bên cạnh chợt phát hiện, dường như Nhâm Tiểu Túc rất có năng khiếu trong việc thuyết phục người khác…Lúc này, Lý Thanh Chính vừa gặm đùi dê vừa cười nói:- Ta nghe nói, ngày nào các ông lớn trong hàng rào cũng được ăn thịt nướng.
Thịt nướng ăn kèm với chanh và cà rốt, mà thịt cũng không chín hẳn, chỉ chín năm phần thôi!Đầu năm nay chanh không nhiều.
Mọi người từng nghe qua thứ quả này nhưng chưa từng ăn.
Họ chỉ biết chanh đặc biệt chua.
Còn cà rốt thì dễ thấy hơn.Trần Vô Địch nhỏ giọng:- Sư phụ, vì sao phải ăn thịt nướng kèm với chanh và cà rốt?Nhâm Tiểu Túc trầm tư:- Hẳn là lúc ăn sẽ cần chanh và cà rốt ném vào người khác.
Như thế có thể thừa dịp đối phương né tránh mà đoạt thịt.Trần Vô Địch:- ???Người bên cạnh ngơ ngác nhìn Nhâm Tiểu Túc.Lý Thanh Chính cả kinh:- Ngươi nói cũng hợp lý nha…Vào lúc này, trên đường núi có ánh sáng đèn xe.
Bỗng nhiên Lý Thanh Chính đứng lên:- Đêm hôm khuya khoắt sao lại có người tới nơi thâm sơn cùng cốc này?Chỉ thấy trên đường chỉ có mỗi một chiếc xe việt dã.
Ở nơi hoang dã này, hiếm có ai dám đơn độc di chuyển vào ban đêm.
Bình thường, một đoàn xe đi qua thì cũng có.
Thế nhưng hiện tại chỉ độc một chiếc xe trơ trọi lẻ loi không khỏi có mấy phần kỳ quái.Mọi người đứng ở cửa trạm gác.
Lý Thanh Chính cùng những binh sĩ khác vác súng trên vai.Khi xe việt dã chạy tới cửa rạm, ánh đèn chói mắt chiếu thẳng vào mặt đám Nhâm Tiểu Túc.
Dường như không quan tâm sẽ làm họ khó chịu.Có hai người rời khỏi xe, Nhâm Tiểu Túc thấy đối phương mặt quân trang của Lý thị.
Sợi chỉ trên vải trông tinh xảo hơn so với những người hắn từng gặp.Không đúng, hắn từng gặp một lần.
Là loại quân phục mà sĩ quan chỉ huy hắn đã gặp trong rừng.Sau khi Lý Thanh Chính nhìn quân hàm của đối phương thì chào ngay:- Cung nghênh thượng tá tới thị sát công tác trạm gác của chúng ta.Da dẻ hai quan quân kia trắng nõn, khí vũ hiên ngang.
Ủng của họ dẫm lên tuyết vang lên âm thanh kẽo cà kẽo kẹt.
Trên tay đeo bao da màu đen.Bất quá, tướng mạo hai người này cực kỳ trẻ tuổi.Một trong số đó thấy thịt dê được nướng chín thì cười nói:- Không ngờ các ngươi biết hưởng thụ như thế.
Ta thị sát 10 mấy trạm gác, các trạng khác đều đau khổ than vãn.
Chỉ có các ngươi là tự do tự tại, đem hai cái ghế qua đây.Nói xong, hắn và tên quan quân còn lại liền đi vào.
Lý Thanh Chính gọi người đem hai cái ghế tới.
Bản thân hắn thì ngồi xuống đất.Kết quả khi bờ mông Lý Thanh Chính vừa chạm đất, sĩ quan kia bỗng cau mày nói:- Ai cho ngươi ngồi, đứng sang một bên.Sĩ quan tháo bao tay ra để cắt thịt dê.
Hắn ăn một miếng rồi cau mày nói:- Lạt nhách, chẳng có tí gia vị nào, rất khó ăn.
Phì!Nhâm Tiểu Túc thấy thằng này phun miếng thịt dê kèm nước miếng vào phần thịt còn đang trên đống lửa.
Thế này thì họ ăn kiểu gì nữa hả?!Có điều phản ứng đầu tiên của Nhâm Tiểu Túc là… ngăn Trần Vô Địch lại.
Nhâm Tiểu Túc nhỏ giọng nói:- Đừng xúc động, đừng xúc động.
Đợi lát nữa tới chỗ không có ai, ta để ngươi xử lý hai thằng này.Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc thấy được vòng ngân sắc trong mắt của hai tên quan quân này nhờ vào ánh lửa.
Đột nhiên hắn cảm thấy, hẳn đối phương có chỗ dựa, bằng không sao dám đi ra ngoài khi trời muộn thế này? Trên người đối phương cũng không mang súng ống gì cả.Hai tên quan quân lấy tuyết vệ sinh rồi đeo găng tay lên.
Người cầm đầu bình tĩnh nói:- Canh gác cho kỹ vào.
Thấy kẻ địch lập tức báo lên trên.
Nếu báo trễ, các người đều phải ra tòa án quân sự.
Kết quả chỉ có một, xử bắn.Lý Thanh Chính cúi đầu khom lưng:- Dạ dạ, chúng ta nhất định canh gác cẩn thận.Hai người kia vừa nói vừa đi lên xe.
Tiếng động cơ rền vang, vết bánh xe dần hằn sâu trong tuyết.Tâm tình mọi người đang tốt đẹp nay bị phủi sạch.Có người hỏi:- Cứ để họ đi như thế?Lý Thanh Chính bất đắc dĩ phất tay:- Đợi lửa tắt thì về ngủ đi.
Không thì chúng ta làm được gì? Thế