Trước giờ phần thưởng của nhiệm vụ nhánh đặc biệt tốt.
Lần đầu là hắc đao, tiếp theo là bài tú lơ khơ.
Đến nay Nhâm Tiểu Túc đã tích lũy được 460 cảm tạ tệ nhưng chẳng ai biết hắn đã đổi bao nhiêu lá bài, cũng không ai biết hắn nắm giữ số lượng tạc đạn thế nào.Hiện giờ cung điện lại tuyên bố nhiệm vụ.
Kết quả phần thưởng không giống vũ khí có lực sát thương tí nào, chỉ là một hạt giống nhỏ.
Có điều Nhâm Tiểu Túc cực kỳ coi trọng.Có hạt giống là có hi vọng, Nhâm Tiểu Túc chỉ mong hạt giống này sẽ không kém những phần thưởng ở nhiệm vụ nhánh trước.
Nếu hạt giống đủ thần kỳ, nói không chừng Nhâm Tiểu Túc có thể kiếm một miếng đất để tự cung tự cấp.Chỉ là việc bảo hộ đàn sói không chết trong 7 ngày e rằng không dễ hoàn thành.Xem ra hắn phải chú ý chiến binh nano của Lý thị hơn.
Một khi bỏ qua nhiệm vụ này, lỡ sau này phần thưởng của nhiệm vụ nhánh không phải là hạt giống thì sao?Lúc mọi người đang ướp thịt khô, Hồ Thuyết đứng một bên chậm rãi đánh quyền.
Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc như nhớ tới cái gì đó mà hỏi:- Ngày đánh quyền này là đang tu hành sao?- Tu hành?Hồ Thuyết nhìn Nhâm Tiểu Túc cười nói:- Chỉ là một dạng tĩnh tâm thôi, ngươi đừng có nghĩ nhiều.Nhâm Tiểu Túc rất muốn biết năng lực của Hồ Thuyết là gì.
Kỳ thật Hồ Thuyết cũng không giấu diếm, có điều hết lần này tới lần khác người chứng kiến Hồ Thuyết chiến đấu chỉ có mỗi Trần Vô Địch.
Nhâm Tiểu Túc cạn lời với tên đồ đệ này rồi.Lúc trước Lý Thanh Chính nói khi còn nhỏ hắn từng học quyền.
Nhâm Tiểu Túc nghe qua chẳng khác nào việc thầy bói mù xem voi cả.
Có điều nhìn Hồ Thuyết luyện quyền mỗi ngày, Nhâm Tiểu Túc không khỏi hoài nghi quyền cước của Lý Thanh Chính cũng rất lợi hại…Vào lúc này, mười chiếc xe việt dã đi tới từ dưới chân núi.
Mọi người thấy thế đều ngừng tay, ngẩng đầu nhìn.- Đêm cất hết đi.Lý Thanh Chính nhỏ giọng chỉ đạo.Việc ướp thịt khô này không phải chuyện gì chính đáng.
Chung quy người tới tuần tra cũng là binh sĩ Lý thị, họ mà thấy được nhất định sẽ khó chịu.Bất quá Nhâm Tiểu Túc biết, đây không phải nhân viên tuần tra gì cả.Hơn 10 chiếc xe việt dã chạy nhanh như chớp, bộ dáng hùng hổ lao tới.Có vẻ sắp tới trạm gác sẽ càng thêm bận rộn đây.Nguyên bản mọi người cho rằng trạm gác ở xa hàng rào, có khi cả năm cũng chẳng ai ngó ngàng tới.
Kết quả chưa đầy mấy hôm đã có không biết bao nhiêu người xuất hiện.Thế này là sao?Nhâm Tiểu Túc lặng lặng nhìn.
Hắn phát hiện không biết từ lúc nào Hồ Thuyết đã vào phòng, dường như không muốn đối mặt với đám người này.Hơn 10 chiếc xe việt dã lần lượt dần lại trước cửa trạm gác.
Trên mỗi chiếc xe có 4 người, họ mặc đồng phục tác chiến, quân hàm đều là cấp quan quân!Tuy đám Nhâm Tiểu Túc cũng là binh sĩ nhưng bên họ mặc quần áo lố lăng, quân trang chẳng có đủ mấy bộ.
Còn bên kia, quân trang thẳng thớm, vô hình chung cả hai trông cực kỳ khác biệt.Nhìn qua, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy đám người của họ giống đang học nấu ăn hơn, chỉ thiếu cái tạp dề nữa là đủ…Bất quá điều khiến Nhâm Tiểu Túc ngoài ý muốn là, trong đám sĩ quan này có người quen của họ!Nói đúng hơn là người trong đám nạn dân lúc trước.
Lần kiểm tra sức khỏe kia có người trong đám nạn dân thông qua thảo khí!Hiện giờ người này đang cầm súng, gã đã là binh sĩ của Lý thị.
Nhâm Tiểu Túc nhớ mang máng, nạn dân một bước lên trời này tên là Lâm Tê!Lâm Tê xuống xe, thấy được đám Nhâm Tiểu Túc thì có chút sững sờ, ngay sau đó liền cười ha hả:- Thì ra là người quen cũ.Đám Nhâm Tiểu Túc không lên tiếng.
Hôm nay Lâm Tê cầm vũ khí hiên ngang, căn bản không nhìn ra bộ dáng chật vật vì chạy nạn lúc trước.
Chân gã mang giày bóng loáng, y phục tác chiến vô cùng vừa người.Một người đứng sau lưng Lâm Tê:- Ngươi nhận ra những người này?Lâm Tê nói:- Lúc trước chúng ta cùng chạy nạn từ hàng rào 109 tới hàng rào 108.
Bây giờ họ ở trạm gác xa xôi.
Không phải ta nên chiếc cố đám tiểu huynh đệ này một chút à.Trong miệng Lâm Tê, đám Nhâm