Binh sĩ bình thường tới trạm gác đều dồn lại ngồi trên xe vận binh.
Còn những chiến binh nano có cấp bậc trung úy này thì 4 người ngồi trên 1 chiếc xe việt dã mà thôi.Nhâm Tiểu Túc đếm nhân số của họ, có 48 người.
Nếu nói họ chỉ tới để phối hợp tác chiến thì quân chủ lực thật sự có tới bao nhiêu người?Tư quân đứng trong trạm gác không dám lên tiếng.
Chỉ có Lý Thanh Chính tới bên đấm quan quân hỏi họ có cần ở lại nghỉ ngơi, ăn uống gì hay không.Lâm Tê kiêu căng cười nói:- Chúng ta có công vụ trong người, sao có thời gian ở lại đây ăn trưa với các ngươi.
Binh sĩ làm nhiệm vụ đều mang theo thức ăn riêng.
Ăn ở đây với các người, lỡ ăn nhầm đồ không hợp vệ sinh, bị tiêu chảy, các ngươi có đảm nhiệm nổi không.- Dạ dạ…Lý Thanh Chính cười nịnh nọt:- Ngài nói đúng.Kỳ thật, oán khí của Lâm Tê chủ yếu nhắm vào Nhâm Tiểu Túc.
Chung quy hắn và những người khác không có thù phận gì.
Hôm nay thân phận cách xa khiến lòng tham hư vinh của hắn được thỏa mãn.Thế nhưng lúc chạy nạn, đám Nhâm Tiểu Túc trôi qua thật sự rất dễ dàng.
Bây giờ hắn một bước lên trời, đối phương phải chịu đói chịu khát, tất nhiên tâm tình đã thay đổi.Đương nhiên Nhâm Tiểu Túc cũng nhận ra điều này.Bấy giờ, Lâm Tê nói:- Nghe nói gạo được vận chuyển tới nơi này của các ngươi có trộn lẫn cát.
Lúc trước ta nghe trong quân nói, điều kiện sinh hoạt của tư quân được mở rộng như các ngươi không tốt lắm.
Hẳn bình thường ăn uống không đủ no?- Cũng coi như tạm được.Lý Thanh Chính cười nói:- Chúng ta có thể hái rau dại ăn.Hắn cũng đâu thể nói hắn được ăn thịt, cái gì mà ăn không đủ no đều chẳng có.
Nói ra chẳng phải khiến mâu thuẫn hai bên càng thêm gay gắt à?Có điều Lâm Tê vẫn không buông tha.- Ăn rau dại không ăn món chính thì làm sao có sức.
Bình thường đừng có chậm trễ chuyện tuần tra và canh gác đó.Trần Vô Địch đứng một bên hỏi Nhâm Tiểu Túc:- Sư phụ, món chính là gì?Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ rồi trả lời ngắn gọn:- Là đồ ăn ngươi thường ăn.Lâm Tê nghe Trần Vô Địch và Nhâm Tiểu Túc nói chuyện liền cười nói với Trần Vô Địch:- Đúng là người điên, món chính là những thứ như cơm hay mì sợi đó…Trần Vô Địch lắc đầu:- Không đúng, món chính của chúng ta là thịt a…Lâm Tê:- ???Nhất thời, Lý Thanh Chính và Nhâm Tiểu Túc cảm thấy đúng là lộ chuyện xấu.
Đứa ngốc này cư nhiên nói thật ra rồi.
Có điều họ phát hiện Lam Tê không tin lời Trần Vô Địch nói.
Cả hai chỉ nghe Lâm Tê thở dài:- Phải nói dối để duy trì lòng tự trọng còn sót lại rồi….Lâm Tê không tin nhưng những người khác thì nghi ngờ:- Nơi này của các ngươi có thịt?Đáy lòng Nhâm Tiểu Túc trầm xuống, quả nhiên vẫn còn người nhạy bén.
Lý Thanh Chính cười giải thích:- Ha ha ha, hắn đùa thôi.
Làm sao chúng ta có thịt.Thế nhưng binh sĩ kia vẫn không tha.
Hắn nhìn vào trong trạm gác nói:- Trạm gác của các ngươi có gì đó không đúng.Bấy giờ, sắc mặt Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói:- Bị ngươi phát hiện ra rồi.Nói xong, Nhâm Tiểu Túc đi tới trước cửa một gian phòng.
Dưới ánh mặt biết bao người mở cửa phòng… Hồ Thuyết ở bên trong lộ ra!Hồ Thuyết chính là quan lớn hiển quý trong hàng rào.
Bằng không sao có thể nắm giữ một quân đội tinh nhuệ được?Lão nhân này muốn ở đây mừng năm mới.
Dưới tình huống bị hoài nghi thế này, rất khéo để đem ra che mắt người khác?!Hồ Thuyết bình tĩnh nhìn Nhâm Tiểu Túc, Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nhìn Hồ Thuyết.
Xém tí là Hồ Thuyết cười ra tiếng, ông trở vào phòng vì không muốn gặp đám người kia cơ mà!Lúc này, một quan quân cả kinh:- Ngài… sao ngài lại ở đây?Hồ Thuyết chậm rãi dạo bước rời khỏi phòng:- À, ta tới đây có chút chuyện.
Mấy người bạn nhỏ ở đây giúp đỡ ta không ít.- Thật xin lỗi, không ngờ ngài ở đây.
Ta là binh sĩ thuộc lữ đoàn số 7.
Bây giờ được điều tới Thần Cơ Doanh.Tên