Vốn Nhâm Tiểu Túc cho rằng nhân số tư quân cũng không có bao nhiêu.
Thế nhưng hắn sai rồi, mắt thấy gần tới thời gian tập kết, binh sĩ ngày càng nhiều.
Lý Thanh Chính đi hỏi thăm liền biết đây là nơi tập kết của tư quân từ rất nhiều hàng rào.Tư quân của các hàng rào có chung một người quản lý, tên là Lý An Quân, là người của Lý thị.
Hiện giờ kiêm nhiệm là người quản lý của hàng rào 107.Người phụ trách tư quân của hàng rào 108 là Lưu Thái Vũ.Lúc này, tư quân đã tập kết xong.
Lưu Thái Vũ nhìn đám Nhâm Tiểu Túc đứng lẻ loi trơ trọi thì mặt mũi tràn ngập muộn phiền.Binh sĩ của hắn đều không tới…Lưu Thái Vũ nhìn Lý Thanh Chính:- Trên đường đi, có chuyện gì xảy ra?Lý Thanh Chính đứng thẳng người:- Báo cáo trưởng quan, không có gì ngoài ý muốn cả.
Tổ đội tác chiến số tám của Thiết Nhị Doanh tập kết đúng hạn.
Mời trưởng quan ra lệnh, ta…- Được rồi được rồi.Lưu Thái Vũ tâm phiền ý loạn vẫy vẫy tay:- Sợ không đủ loạn sao.
Ngoan ngoãn đứng ở đây đi, không cần lên tiếng!Nói xong, Lưu Thái Vũ rời đi, có điều không biết hắn đi đâu.Trong đội có người nhỏ giọng nói:- Không phải những tổ đội khác đều đánh nhau rồi hả?- Hình như là thế, hẳn là để cướp người a.Lý Thanh Chính đau răng nói.Nhâm Tiểu Túc vui vẻ:- Như thế cũng tốt.
Có câu như “pháp không trách chúng”, tất cả trạm gác đều đánh nhau, bọn họ cũng không sợ bị trách phạt.Kỳ thật, sở dĩ người trạm gác khác dám làm thế cũng vì hiểu rõ đạo lý này.
Hiện giờ Lý thị cần nhiều người nhập ngũ.
Nào có rảnh mà truy cứu trách nhiệm của họ?Có người hỏi Nhâm Tiểu Túc:- Lớp trưởng, ngươi đã tính trước mấy chuyện này rồi hả? Nguyên lai ngươi gây ra hỗn loạn vì biết “pháp không trách chúng” a.Nhâm Tiểu Túc hắng giọng:- Khục khục, cũng có thể xem là thế.
Hết thảy đều nằm trong trạm gác của ta…Kết quá, lúc này Trần Vô Địch lại nói:- Đầu óc sư phụ ta không tốt như thế đâu.Nhâm Tiểu Túc im lặng nhìn Trần Vô Địch:- ???Trên thực tế, việc quản lý tư quân vẫn luôn hỗn loạn.
Bây giờ mở rộng nên càng hỗn loạn hơn.Đám Nhâm Tiểu Túc không đi qua các trạm gác khác.
Nếu họ tới đó sẽ biết, rất nhiều trạm gác không đủ người.
Tổ trưởng tổ đội tác chiến còn cố ý báo sai nhân số để lấy thêm vật tư.
Kết quả bây giờ tập kết vội vàng khiến họ không kịp chuẩn bị.Nếu để phía trên biết họ báo khống thì không chỉ nhận trách phạt bình thường thôi đâu.
Nói không chừng còn bị lôi ra xử bắn để răn đe nữa.Cho nên, trong sự quản lý hỗn loạn này, có không ít người cố tình quấy cho nước đục thêm.Khi Lưu Thái Vũ tập hợp đủ tư quân thì những đội khác đã xuất phát, chỉ còn lại tổ đội của hàng rào 108 mà thôi.Thể theo yêu cầu là tập hợp lúc 7 giờ sáng, mà bây giờ đã là hoàng hôn rồi…Trong khoảng thời gian này cũng chẳng ai quản đám Nhâm Tiểu Túc cả.
Tổ đội tác chiến chẳng khác nào dê bị chăn.
Nhâm Tiểu Túc còn dẫn mỗi người vào thị trấn mua bánh với trứng gà ăn.
Lý Thanh Chính mời khác.Tới chạng vạng tối, Lưu Thái Vũ dẫn theo binh sĩ tới nơi tập kết.
Mặt mũi đám tư binh kia đều bầm dập.
Càng khiến người ta chấn kinh là, đội hình nghiêm chỉnh vốn có nay không còn nữa.Rất nhiều người y phục rách nát, giày cũng quăng mất.
Chỉ có đám Nhâm Tiểu Túc là còn ra bộ dáng binh sĩ.Đám Nhâm Tiểu Túc là tổ đội tác chiến số tám của Thiết Nhị Doang.
Nguyên bản phía trước có 7 tổ đội khác.
Kết quả tổ đội thứ 6 đã biến mất vì bị cướp người.
Ngay cả tổ trưởng cũng bị đoạt đi luôn.Thời điểm này Lưu Thái Vũ cũng không nhắc về việc trách phạt.
Ngày thường hắn nghĩ hết cách cắt xén quân lương của mọi người, không quản quân vụ.
Bây giờ cũng coi như tự gây nghiệt, không thể sống.Nhâm Tiểu Túc thầm đếm một chút.
Hiện tại tư quân còn thừa lại ba mươi ba tổ đội tác chiến.
Nói như vậy doanh số chừng 1000 người.Lưu Thái Vũ đứng trước mặt mọi người nói:- Ngày bình thường các người ăn của tập đoàn, uống của tập đoàn là vì câu nuôi binh nghìn ngày chỉ dùng một giờ.
Hiện tại là lúc các người nên đền đáp