Nhâm Tiểu Túc chỉ thuận miệng nói thế chứ cũng không tính làm chuyện gì cả.
Nhưng mà, nếu mỗi ngày không ai nhìn chằm chằm họ, vậy cũng chẳng ai biết họ có bảo vệ tốt cao điểm không.Đến lúc đó, Lưu Thái Vũ ở hậu phương.
Họ ở tiền tuyến, hoàn toàn có thể tìm nơi nào đó để trốn hoặc đổi chỗ trú quân.Có người ghé vào chỗ ngăn cách giữa thùng xe và đầu xe hỏi:- Tổ trưởng, tổ phó, vạn nhất chúng ta thật sự phải làm pháo hôi thì sao.- Đúng thế, Lưu Chiêu Giang đã mang đi một nửa số đạn của chúng ta.
Đến lúc đó phải thủ chiến cao điểm, đánh một lúc là hết đạn rồi.
Chẳng lẽ lại dùng răng cắn địch à?Lúc này, mọi người vẫn rất hận Lưu Chiêu Giang.
Mọi người đều hiểu vì sao hắn đào binh, chính họ cũng muốn chạy trốn kia mà.Thế nhưng rời đi lại mang theo ngần ấy thịt khô và đạn thì chẳng khác nào bắt mọi người chịu chết.Hiện tại tổ đội của họ chẳng khác nào tay không tấc sắt cả.Nhâm Tiểu Túc nhìn Lý Thanh Chính một cái:- Nếu ngươi biết có người chạy trốn, ngươi vẫn lưu lại chứ?- Vẫn lưu lại.
Chung quy trong đội còn người có người nhà phải bảo vệ.Lý Thanh Chính nói.Lý Thanh Chính cũng có chút khổ sở.
Hắn coi mọi người là huynh đệ, kết quả huynh đệ này lại cầm đồ ăn và vũ khí chạy mất.
May mà họ còn nhiều đồ ăn, không tới mức bị chết đói.Lý Thanh Chính thở dài:- Nếu có người cho các ngươi 1.000.000 đồng.
Các ngươi có bán ta không?- Ngươi nghĩ nhiều thế làm chi.Nhâm Tiểu Túc an ủi:- Ngươi không đáng giá nhiều tiền như thế, ta sẽ không vì chút tiền đó mà bán đứng lương tâm mình.Lý Thanh Chính:- ???Binh sĩ ngồi sau thùng xe cười rộ lên.
Bất quá vẫn có người lo lắng:- Vui thì có vui đó.
Thế nhưng chúng ta thật sự sẽ thành pháo hôi ư?Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ:- Không sao đâu, ta còn cách.Mọi người nghe Nhâm Tiểu Túc nói vậy, trong lòng cũng an tâm không ít, phảng phất chỉ cần Nhâm Tiểu Túc nói có cách, họ thật sự không cần làm bia đỡ đạn vậy.Giữa trưa họ đã tới căn cứ, xe phải dừng lại để thêm nhiên liệu, nếu không sẽ không chạy xa hơn được.Nhưng căn cứ này không phát thức ăn cho binh sĩ.
Một ít tư binh đói bụng, họ luôn cho rằng ra chiến trường sẽ có đồ ăn, dù sao thì “hoàng đế” cũng không để “binh lính” đói được.Thế nhưng không ngờ, quân chính quy của Lý thị lại không thèm để ý đám tư quân!Kỳ thật tư quân không biết, quân lương của họ vẫn được phát bình thường.
Chỉ là tới chỗ Lưu Thái Vũ đã bị ăn xén mà thôi.Tới giờ cơm, đám Nhâm Tiểu Túc trốn trên xe vận binh trộm ăn lương khô.
Đây là đồ ăn họ mang tới từ trạm gác.Tuy Lưu Chiêu Giang lấy đi không ít thịt khô nhưng lúc trước Nhâm Tiểu Túc và Lý Thanh Chính đã mua thêm gạo và mì làm thành màn thầu.Đám binh sĩ đi theo Nhâm Tiểu Túc nhìn những người khác chịu đói, bỗng nhiên họ có cảm giác chọn đúng người cầm đầu rồi….Đợi thêm nhiên liệu xong, bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc nói:- Tổ phó, ngươi dạy ta lái xe đi.Lý Thanh Chính sửng sốt:- Được.Bấy giờ, Lưu Thái Vũ cũng đang ăn cơm, thức ăn của hắn cực kỳ tốt.
Dù là tới căn cứ cũng có người nịnh bợ.
Sau khi ăn xong họ cũng không đi vội.Về cách xưng hô tổ phó này, Lý Thanh Chính chẳng thấy có gì bất ổn cả.Lý Thanh Chính chỉ Nhâm Tiểu Túc lái xe trên một mảnh đất trốn:- Đây là hộp số xe.
Ngươi chỉ cần canh thời gian rồi giẫm đạp hợp lý là được, không khó để xác định xe chạy với tốc độ bao nhiêu đâu.Tầm một tiếng sau, Nhâm Tiểu Túc đã xiêu vẹo lên đường, chỉ cần không đổi số, hắn vẫn có thể chạy xe rất tốt.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc có chút khó ở.Lúc trước hắn không học được cách lái xe đạp.
Khi đó hắn một mực đổ tội cho cung điện.
Hắn thầm nghĩ trong lòng, cái giá để có được khả năng phục chế hẳn là hắn không thể học được một