Nhâm Tiểu Túc biết dám Vương Vĩ Trì đều là học sinh khá giỏi.
Hơn nữa vì thi đại học mà họ sớm học rất nhiều kiến thức vượt cấp.Bất quá Nhâm Tiểu Túc vẫn nghĩ, đám học sinh cấp 3 này thật sự làm được sao?Kết quả hiện tại Nhâm Tiểu Túc phát hiện bản thân đã quá xem thường học sinh của Khương Vô.
Khương Vô dùng tính mạng và tôn nghiêm để bảo vệ đám học sinh này, mà họ cũng chưa từng làm Khương Vô mất mặt.Vương Vũ Trì nghĩ nghĩ:- Ngươi muốn chúng ta thiết kế thiết giáp quá tinh diệu thì không được.
Chúng ta chỉ có thể tận lực là giảm sức nặng, thiết kế máy móc càng thêm….- Không cần giải thích, như vậy là đủ rồi!Nhâm Tiểu Túc vung tay:- Trước thiết kế sơ qua đi.
Đợi khi các người có cơ hội nhận được sự đào tạo sâu hơn thì cải tiến lạ.- Nhưng mà lớp trưởng, chúng ta có chút không hiểu, ngươi muốn thiết kế thứ này làm gì?Vương Vũ Trì hỏi:- Đầu tiên, chúng ta không có nguyên liệu.
Tiếp đó cũng chẳng có nguồn năng lượng…Nhâm Tiểu Túc tiếp tục vung tay:- Không cần quan tâm, sẽ có sớm thôi!Nhâm Tiểu Túc biết rõ, vấn đề Vương Vũ Trì đưa ra có thể giải quyết từ người máy nano.
Thế nhưng bây giờ không thể nói cho Vương Vũ Trì biết.Đám Vương Vũ Trì ngơ ngác nhìn Nhâm Tiểu Túc.
Được rồi, không cần giải thích…Nội tâm họ còn mơ hồ suy đoán.
E rằng vị lớp trưởng này lại kiếm được thứ gì đó tốt? Chẳng lẽ lại có người sắp bị lừa?Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc nhìn Thần Cơ Doanh cách đó không xa, cứ như đang nhìn bộ áo thiết giáp mới của mình vậy.Nhâm Tiểu Túc đã có kế hoạch.
Nếu để Đường Chu truyền tin, vậy đường lui về của Thần Cơ Doanh không có mấy cái.
Nhâm Tiểu Túc có thể thăm dò tình huống khi ấy trước khi động thủ.
Hắn quyết tâm gom điều nguyên liệu để tạo thành thiết giáp!Cũng chẳng biết sức chiến đấu của đám Đường Chu thế nào, chắc cũng không quá tệ đâu.Tuyết vẫn không ngừng rơi, không chỉ có chỗ của Nhâm Tiểu Túc là bị vây trong tuyết mà cả ba phương chiến trường cũng lâm vào tình trạng như thế.Tuyết rơi phong kín đường, xe không cách nào di chuyển.
Thậm chí có nhiều chỗ tuyết cao qua hông binh sĩ.
Dưới tình huống này, căn bản không có cách nào đánh trận cả.Trận tuyết này mới thực sự là sức sát thương cỡ lớn.Nguyên bản chiến trường giằng như sức nóng từ súng máy, nay bị trận tuyết này dập gần hết.Đám Nhâm Tiểu Túc đều trốn trong lều trại, chẳng ai nguyện ý ra ngoài.
Ngay cả quan quân Thần Cơ Doanh cũng thế.Chỉ có Nhâm Tiểu Túc là ra ngoài vào mỗi tối.
Sáng sớm quay về ngáy o o… Lúc hắn ngủ Trần Vô Địch thủ ở một bên, không cho bất kỳ ai tới gần.Hai ngày nay, rất nhiều người đã ăn hết màn thầu.
Mỗi ngày Nhâm Tiểu Túc đều ra ngoài đem khoai tây về.
Có khi 28, có khi 29 củ.
Dù sao được ăn mỗi ngày là tốt rồi, cũng chẳng ai thắc mắc Nhâm Tiểu Túc đào từ đâu…Không thể không nói, tổ đội tác chiến của họ từ trước tới nay chưa bao giờ thiếu ăn.Đợi Nhâm Tiểu Túc tỉnh ngủ, Lý Thanh Chính hiếu kỳ nói:- Tiểu Túc, hai ngày nay ngươi đi đâu vậy? Trời vừa tối đã ra ngoài rồi?Nhâm Tiểu Túc mệt mỏi nói:- Đào khoai tây cho các người.
Chúng ta miệng ăn núi lở mà.Vừa nói xong, cả đám cảm động hô hào:- Tổ trưởng, ngươi thật tốt! Cảm ơn tổ trưởng.Nhâm Tiểu Túc nhìn cảm tạ tệ của mình không ngừng tăng lên, cự ly giải tỏa vũ khí ngày một gần.Kỳ thật hắn cũng không đào khoai tây không.
Mà mỗi tối hắn đều đi gặp Đường Chu, thương lượng chuyện kế tiếp.Chỗ Đường Chu có bản đồ hoàn chỉnh của chiến tường.
Việc này giúp Nhâm Tiểu Túc bớt đi nhiều việc.
Bất quá sau khi xem bản đồ xong, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy mình phải đi một chuyến cho chắc.
Cho nên hai ngày nay hắn thăm dò điểm mai phục Thần Cơ Doanh sắp tới.Việc này khiến Đường Chu không khỏi cảm động:- Tiểu Túc, ngươi là bạn tốt của Khánh thị chúng ta!Nhâm Tiểu Túc nhìn Đường