Trên đường lái xe về hàng rào, rốt cuộc đám Vương Vũ Trì cũng nhẹ nhàng thở ra.
Vì người lái xe đã đổi lại thành Lý Thanh Chính.Trước kia mọi người không cảm thấy Lý Thanh Chính quan trọng chỗ nào.
Mãi tới khi bị được thưởng thức kỹ thuật đua xe điên cuồng của Nhâm Tiểu Túc, mọi người mới bắt đầu hoài niệm Lý Thanh Chính.Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, mọi người cảm thấy cứu Lý Thanh Chính cũng rất có khả năng.
Nhâm Tiểu Túc lái xe quá mức điên rồ, nói không chừng một lúc nào đó sẽ xảy ra chuyện mất thôi.Nhâm Tiểu Túc tính toán thời gian xong thì nói với Lý Thanh Chính:- Từ đây về hàng rào mất 40 phút.
Sau đó lái xe còn dài hơn nữa, trình độ lái xe của ngươi không bằng ta, hẳn sẽ đi chậm hơn…Lý Thanh Chính kinh ngạc quay đầu nhìn thoáng qua Nhâm Tiểu Túc.
Hắn cũng không biết Nhâm Tiểu Túc dựa vào đâu mà nói thế.Chỉ nghe Nhâm Tiểu Túc nói tiếp:- Đội của Lý Thần Đàn sẽ tiến công sau một giờ nữa.
Tới lúc đó chúng ta hẳn cũng kịp tới hàng rào.Lý Thanh Chính nghe tới đó thì một chân đạp vào chân ga, hỏi:- Sao ngươi không khuyên tên điên kia đừng công kích hàng rào?Nhâm Tiểu Túc im lặng một chút.
Lúc thoát khỏi hàng rào 109 Dương Tiểu Cận từng nói hắn biết về thân thế Lý Thần Đàn.
Cho nên hắn biết rõ Lý Thần Đàn vì sao phải nhắm vào Lý thị.Hắn nói chuyện này cho Lý Thanh Chính một chút:- Nếu có thể ta đã sớm khuyên rồi.
Thế nhưng không ai có thể ngăn cản ý chí quá thù của hắn.
Hơn nữa Lý thị hại chết mẹ hắn, ai có tư cách khuyên hắn buông bỏ cừu hận? Suy bụng ta ra bụng người mà nói.
Nếu là ta thì Lý thị đã sớm tèo lâu rồi.Lý Thần Đàn muốn không chỉ đơn giản là báo thù mà còn muốn kéo tất cả Lý thị vào địa ngục.Tuy Nhâm Tiểu Túc không ủng hộ cách làm của Lý Thần Đàn, không cùng lập trường với hắn ta nhưng Nhâm Tiểu Túc hiểu được tâm tình của Lý Thần Đàn.- Bất kể thế nào, có cơ hội lại đánh hắn sau.Nhâm Tiểu Túc bổ sung thêm một câu.Xe chạy 50 phút là về tới hàng rào.
Quả đúng như lời Nhâm Tiểu Túc, Lý Thanh Chính chạy chậm hơn hắn.Sau khi vào hàng rào, từ miệng cống phía bắc muốn tới chỗ đám Nhan Lục Nguyên ở còn phải mất một đoạn đường nữa.
Xem ra phải chạy thêm 40 phút nữa.Nhâm Tiểu Túc không ngừng hối thúc Lý Thanh Chính:- Nhanh lên, không còn kịp rồi!Lúc này Nhâm Tiểu Túc lòng nóng như lửa đốt.
Nếu hàng rào hỗn loạn rồi mà họ chưa tới được ngõ hẻm Bảo Nguyên thì khi đó e rằng đám Nhan Lục Nguyên đã rời đi.Rõ ràng biết không còn kịp nhưng Nhâm Tiểu Túc vẫn không nguyện ý buông tha.Thời điểm xe tải đang chạy nhanh như chớp trên đường phố.
Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc phát hiện có điểm khả nghi:- Không đúng nha, đã một giờ rồi sao còn chưa có chuyện gì.Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc mới kịp phản ứng:- CMN, hai ông cháu này lừa ta!Nếu đúng như lời Lý Thần Đàn nói, sau khi bị thôi miên đối tượng vẫn giữ ý niệm thì chiến đội của Lý Thần Đàn đã tấn công vào lúc này rồi.
Có điều hiện tại vẫn chưa có gì xảy ra.- Xem ra thời gian không gấp như ta tưởng.Nhâm Tiểu Túc thả lỏng một chút:- Bất quá hiện tại vẫn phải nhanh chóng dẫn đám Nhan Lục Nguyên rời khỏi đây.
Hàng rào 108 không còn an toàn, chẳng biết khi nào sẽ trở thành luyện ngục.Mọi người vừa tới hàng rào 108 nên không biết đường.
May mà giữa trưa, vài học sinh đã tới tiệm tạp hóa mua bản đồ.
Nhâm Tiểu Túc dùng nó chỉ đường còn Lý Thanh Chính thì tập trung lái xe.- Đến rồi, là chỗ này!Nhâm Tiểu Túc hô, chờ xe ngừng hẳn Nhâm Tiểu Túc lập tức nhảy xuống chạy vào trong ngõ hẻm tìm kiếm.
Chỉ thấy trong hẻm có một sân viện treo tấm biển nhỏ ghi chữ Nhan.
Lúc này Nhâm Tiểu Túc liền hiểu rõ đây là Nhan Lục Nguyên làm để hắn dễ tìm.Đông đông đông…Nhâm Tiểu Túc gõ cửa dồn dập, hắn hô:- Mở cửa, là ta!Lúc này chỉ nghe trong sân có người chậm rãi mở cửa, cửa vừa mở Nhâm Tiểu Túc đã thấy Nhan Lục Nguyên bên trong.
Có điều không chờ Nhâm Tiểu Túc tiến vào, Nhan Lục Nguyên đã bình tĩnh nói:- Ngươi