- Ca, đến cùng có chuyện gì vậy?Nhan Lục Nguyên hỏi.Gần đây tin tức trong hàng rào không được thông thuận.
Dường như cả hàng rào đều lâm vào tình trạng phong tỏa.
Trong radio đã ngừng đưa tin, báo chí cũng chẳng đề cập gì tới chiến tranh.Chỉ là Nhan Lục Nguyên chợt phát hiện người xung quanh hắn dần thay đổi.
Bình thường hai vợ chồng nhà bên sẽ ra ngoài làm việc lúc 7 giờ.
Kết quả hôm nay lại không nên Nhan Lục Nguyên phát sinh cảnh giác.Không phải hắn quá nhạy cảm mà thân họ trong hoàn cảnh này nên phải chú ý hết thảy những điều dị thường.Có điều hiện tại Nhâm Tiểu Túc không có thời gian giải thích.
Chiến binh nano đã phát ra tín hiệu cứu viện.
E rằng chiến binh thần bí trong truyền thuyết kia rất nhanh sẽ chạy tới đây.
Nhâm Tiểu Túc vẫy tay nói với Nhan Lục Nguyên:- Không kịp giải thích, nhanh lên xe.Lúc này, xe tải đã dừng ven đường, trong sân không ai nhiều lời.
Hơn nữa họ đã sớm chuẩn bị xong hành lý, phảng phất như có thể rời đi bất kỳ lúc nào.Nhâm Tiểu Túc lên xe hỏi:- Xưởng may ở đâu?- Phái tây.Vương Vũ Trì đáp.- Chạy về hướng đông!Lý Thanh Chính đạp chân ga.
Xe tải ầm ầm chạy như bay về hướng đông.
Bình thường người trong hàng rào không bao giờ chạy nhanh như thế.
Vì thế khi xe tải chạy qua rất nhiều người đi đường ghé mắt nhìn.Có người nhỏ giọng nói thầm:- Chạy nhanh như thế bộ vội đi đầu thai lắm hả?Nói xong người họ theo giờ tan tầm chạy về nhà.
Trong lòng hắn còn băn khoăn tối này có nên mua thêm tí gạo không.
Hai ngày nay trong nhà đều ăn cháo, gạo sắp hết rồi.Ở trên xe, Nhâm Tiểu Túc lần nữa cho Nhan Lục Nguyên một đống người máy nano.
Vương Phú Quý ôm ba lô ngồi bên cạnh hỏi:- Tiểu Túc, thế này là sao?- Hàng rào rất nhanh sẽ trở thành chiến trường, chúng ta phải nhanh chóng rời đi.Nhâm Tiểu Túc nói:- Cuộc sống các người thế nào?- Cũng khá tốt, rất nhiều nhà đều hết đồ ăn rồi.
Họ không tích trữ nên giá lương thực vừa tăng họ không đu theo nổi.
Thế nhưng tiền chúng ta vẫn còn.Vương Phú Quý vui cười hớn hở nói:- Bây giờ chúng ta đi đâu?Trong số những lưu dân được tiến vào hàng rào, chỉ sợ đám Vương Phú Quý là sống qua ngày tốt nhất, vì họ có tiền.Chỉ không biết vì sao, Vương Phú Quý cảm thấy hắn đã quen sống bôn ba.
Để sống sót trong loạn thế, dường như chỉ có thể không ngừng chạy trốn.Nhưng chạy như thế cũng có lúc mệt.
Đôi khi Vương Phú Quý muốn hỏi Nhâm Tiểu Túc một chút, bằng không chúng ta vào rừng sống đi, cùng nhau lẫn tránh sự hỗn loạn nơi này.Tiểu Ngọc Tỷ tỉ mỉ đánh giá Nhâm Tiểu Túc, xác nhận trên người Nhâm Tiểu Túc không bị thương nàng mới yên lòng:- Các ngươi ở tiền tuyến có gặp phải nguy hiểm gì không?Trần Vô Địch vui cười hớn hở:- Tiểu Ngọc Tỷ, sư phụ ta chính là “nguy hiểm”.
Chúng ta đi đâu thì nơi đó liền trở thành nơi nguy hiểm….Mặt mày Tiểu Ngọc Tỷ hớn hở:- Các người không sao là được rồi.Trong mắt Tiểu Ngọc Tỷ, đám Nhâm Tiểu Túc không sao là được.
Những người khác thế nào chẳng quan hệ gì tới nàng.
Đây là logic đơn giản nhất của lưu dân, quản thật tốt chính mình.Nhưng vào lúc này, một chỗ trong hàng rào phát ra tiếng nổ mạnh.
Ngay sau đó khói đen phóng lên tận trời, cứ như ở đâu đó vừa mới có hỏa hoạn vậy.Nhâm Tiểu Túc thoáng nhìn ra bên ngoài thùng xe.
Cũng không biết là Dương thị hay Lý Thần Đàn làm nữa? Hiện tại hắn không cách nào xác nhận được người động thủ là phe nào.Cư dân trên đường phố đều dừng chân nhìn về phía xa.
Họ không kịp phản ứng đây là tai họa đến tử chiến tranh.
E rằng đại đa số ngươi ở nơi này đều tưởng là nồi hơi hay máy biến thế ở đâu đó nổ.Trong thế giới của cư dân hàng rào.
Tuy bây giờ là chiến tranh nhưng chiến hỏa sẽ không lan tới hàng rào 108, chỉ có giá lương thực tăng cao là cùng.Ngày bình thường không ai đề cập tới chiến tranh, báo chí cũng chẳng nhắc tới tình hình chiến đấu.
Người trong hàng rào còn tưởng chiến tranh sẽ không tràn tới nơi này.Có điều ngay sau đó tiếng súng vang lên, cho tới giờ phút này dân cư hàng rào mới hoảng hốt.
Chẳng lẽ chiến tranh đã lan tới nơi này?Không chờ họ kịp phải ứng, chỉ thấy từ