Vì sao thân thể Từ Hạ lại mất tích, hiện giờ thi thể đó đang ở đâu.
Hai vấn đề này trở thành bóng ma lượn lờ trong lòng mọi người.Mà Nhâm Tiểu Túc vẫn luôn nghĩ về một vấn đề.
Nếu đối phương có thể khiến một thi thể lặng yên không tiếng động biến mất.
Vậy tại sao không ra tay với người sống?Lấy thực lực của đối phương, tuyệt đối có thể tạo thành thương vong cực đại nếu tấn công vào đêm khuya.Việc này thật kỳ quái.Tất cả mọi người ngồi trong e, chỉ có Nhâm Tiểu Túc là ngồi trong thùng xe bán tải.
Lúc vừa tới, mọi người còn trò chuyện vui vẻ.
Hiện tại tất cả đóng chặt cửa sổ, sợ có thứ gì đó không sạch sẽ tiến vào lấy mạng họ.Họ cảm thấy, nhiều hơn một tấm kiếng sẽ giúp họ an toàn một chút.Nhâm Tiểu Túc ngồi trong thùng xe nhìn rừng cây lay động.
Dưới bóng mờ của tán lá như ẩn giấu sát cơ, không thể không nói, ngay cả Nhâm Tiểu Túc cũng phải sợ hãi.Có thể như thế thì sao, ăn một miếng cho đỡ sợ nào…Mỗi lần Nhâm Tiểu Túc cảm thấy hơi sợ sẽ ăn một miếng bánh ăn ủi…Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, ngồi trong xe việt dã hay xe bán tải đều không an toàn như nhau.
Ngược lại tố chất thân thể hiện tại của hắn khá tốt.
Ngồi trong xe bán tải có tầm nhìn rộng rãi, một khi xuất hiện nguy hiểm hắn có thể nhanh chóng tìm ra đối sách.Trong đội xe này, trừ thực lực Dương Tiểu Cận Nhâm Tiểu Túc không rõ ra, chẳng ai có thể áp chế hắn.Nhâm Tiểu Túc không nghĩ hắn sẽ cứu người khi có nguy hiểm, hắn đâu có ngốc!Đám người kia không cung cấp thức ăn cho hắn, lại bắt hắn ngồi xe bán tải.
Nhâm Tiểu Túc không báo thù đã là nhân từ lắm rồi!Mọi người cứ như phía sau có quái vậy mà chạy như điên về phía trước.
Lúc ngồi trên xe, Lưu Bộ vẫn tiếp tục khuyên Hứa Hiển Sở:- Sĩ quan, chúng ta quay về hàng rào giải thích rõ đi.
Thủ trưởng sẽ nể mặt, không đến mức đuổi ngươi khỏi hàng rào đâu!Chỉ là Hứa Hiển Sở không hề trả lời.
Nếu đổi là người khác, có thể thủ trưởng không tuyệt tình như vậy, thế nhưng hắn lại khác.Vương Tòng Dương và Hứa Hiển Sở là hai người khiến người ở trên gai mắt.
Trên thực thế, điểm này Nhâm Tiểu Túc sớm đã nhìn ra.Hơn nửa đêm có chuyện, người được phái ra đầu tiên là Vương Tòng Dương.
Mà phía bên Nhâm Tiểu Túc và Lạc Hinh Vũ vừa yêu cầu đổi người, họ lại phát Hứa Hiển Sở tới.Trong hàng rào, mọi việc đều thuận lợi, đám quan quân kia có ai mà không muốn hưởng an nhàn.
Chỉ có người không được chào đón mới bị phái tới nơi hoang dã chấp hành nhiệm vụ.
Bằng không nửa đêm nửa hôm có ai nguyện ý rời nhà mà đi?Trước khi tai biến, quân nhân cũng có khí khái quân nhân.
Có điều với những tư quân này, Nhâm Tiểu Túc không cho là vậy.Trên thực tế, Hứa Hiển Sở và Vương Tòng Dương có địa vị khá khó xử trong tư quân.
Thủ trưởng muốn chèn ép bọn họ nên đang tìm lý do nào đó để xử lý.
Nếu họ không hoàn thành được nhiệm vụ thì không thể quay về.Bất quá Nhâm Tiểu Túc vẫn còn nghi hoặc, hắn nhìn về phía bên cạnh.
Cuối cùng nhỏ giọng nói với Dương Tiểu Cận:- Đám binh sĩ này chẳng đáng tin chút nào.
Hàng rào được họ bảo vệ, lỡ mà có chuyện gì thì trông chả khác nào đám ô hợp.Kết quả Dương Tiểu Cận liếc mắt nhìn Nhâm Tiểu Túc, lời nói khiếm Nhâm Tiểu Túc có chút mơ hồ:- Quân đội của tập đoàn là quân đội của tập đoàn, quân đội của hàng rào là quân đội của hàng rào.
Tập đoàn không muốn đám người này có năng lực mạnh.Nhâm Tiểu Túc sững sờ nửa ngày, vậy quân đội tập đoàn sẽ có cái dạng gì?Việc này hẳn Hứa Hiển Sở hiểu rõ, so với những quân nhân khác, trên đường đi Nhâm Tiểu Túc chưa từng thấy Hứa Hiển Sở hút thuốc, cũng chưa từng thấy hắn ta lười biếng, eo lưng luôn thẳng tắp.Binh sĩ bị loại trừ sẽ có ai? Ít nhất Nhâm Tiểu Túc đã gặp được hai người, một là Vương Tòng Dương, hai là Hứa Hiển Sở.
Khoan nói tới Hứa Hiển Sở, khi Vương Tòng Dương điều tra mình, Nhâm Tiểu Túc cũng phát hiện cách hành xử kín đoán của đối phương, khác hẳn với những quan quân khác.
Thậm chí ngay trước mắt Nhâm Tiểu Túc, Vương Tòng Dương từng tỏ vẻ xem thường đám binh sĩ.Cho nên Hứa Hiển Sở và Vương Tòng Dương là vì không chịu thông đồng làm chuyện xấu nên mới bị gạt bỏ?Thậm chí Nhâm Tiểu Túc còn ác ý phỏng đoán, khả năng súng đạn đều được tập đoàn cung cấp.
Tập đoàn chuẩn bị nhiều năm, cuối cùng cũng biến lực lượng vũ trang của hàng rào thành phế vật?Nhâm Tiểu Túc không thể xác định mình đoán có đúng không.
Có điều theo như Trương tiên sinh nói, rất ít người nắm được khoa học kỹ thuật trong tay.
Vậy đương nhiên quyền nắm giữ lực lượng vũ trang cũng nằm trong tay rất ít người.Bất quá, chuyện của Từ Hạ Nhâm Tiểu Túc