Hiện giờ tốc độ đoàn xe rất nhanh, một phần vì đường khá dễ đi, phần khác mọi người cảm thấy chỉ cần chạy nhanh thì có thể bỏ lại nguy hiểm sau lưng.Đến chạng vạng tối, khi trời ngả về chiều, cuối cùng đoàn xe cũng rời khỏi khu rừng, thấy được bậc thang đá và hẻm núi nguy nga trước mặt.Bậc thang đá hướng thẳng lên trời.
Họ xuống xe ngửa cổ nhìn lên, hai bên không thấy được giới hạn.Đây là bậc thang tự nhiên, phảng phất như bước hết bậc thang này sẽ tới thiên đường.Miệng hẻm núi xa xa như một đường đen nhỏ, phải tới gần mới nhìn thấy được.
Hẻm núi này rộng tới mức năm sáu chiếc xe có thể cùng lúc đi qua.Gió lớn xuyên qua hẻm núi phát ra âm thanh gào thét nức nở.
Nếu người đứng ở cửa hẻm núi mà không vững sẽ bị gió thổi ngã.Thiên nhiên thần kỳ, bao la và hùng vĩ dường như trở nên sống động hơn bao giờ hết.Đột nhiên Lưu Bộ hô lớn:- Các ngươi tới đây nhìn nè.Chỉ thấy Lưu Bộ đứng trước cửa hẻm núi, chỉ vào một vách đá hô:- Ở đây có chữ!Tất cả mọi người đều đi qua, không biết ai khắc trên vách đá bốn chữ: Người sống chớ vào.Hứa Hiển Sở nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc:- Ai khắc vậy?Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:- Năm trước ta tới đây không thấy bốn chữ này.- Tại sao ngươi lại tới đây?Giọng Lưu Bộ the thé:- Khoảng cách nơi này tới thị trấn xa như vậy, dù có đi săn cũng không cần tới đây.
Đến cùng ngươi là ai? Nhất định ngươi đang che giấu thân phận của mình!Nhâm Tiểu Túc gật đầu:- Ừ, có một chuyện ta vẫn luôn giấu các ngươi.
Kỳ thật, ta là….
Truyền nhân của rồng.Lưu Bộ:- …Hứa Hiển Sở:- …Lạc Hinh Vũ:- …- Hiện tại ngươi có quá nhiều điểm đáng ngờ.Hứa Hiển Sở lại chĩa họng súng về phía Nhâm Tiểu Túc- Ngươi phải nói rõ vì sau năm ngoái ngươi tới đây.
Vốn nơi này ít người lui tới, rất nhiều năm hàng rào 113 không phái ai tới đây.
Ở đây là nơi trung gian của hàng rào 113 và hàng rào 112.
Một năm nay không có ai đi từ bên đó qua.
Cho nên trong một năm nay, khả năng cao chỉ có ngươi là người duy nhất tới nơi này.
Chữ này có phải ngươi khắc không?Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một chút lại nói:- Vị trí khắc chữ rất khó, lấy chiều cao của ta không có đá kê chân sẽ không vươn tới.
Hơn nữa xác thực ta cũng rất kinh ngạc vì sao ở đây lại có bốn chữ này, cũng rất muốn biết là ai làm.Điều này Nhâm Tiểu Túc không nói láo, bốn chữ này thật sự không phải hắn khắc.- Ngươi còn chưa nói vì sao ngươi tới đây.Lưu Bộ quát:- Nơi này cách thị trấn xa như vậy ngươi tới làm gì?Ánh mắt cả dám đổ dồn về phía Nhâm Tiểu Túc.
Tốc độ lái xe nhanh hơn tốc độ người đi cũng phải mấy ba ngày mới tới nơi.
Nếu không có nguyên nhân, Nhâm Tiểu Túc cũng không lặn lội tới chỗ này.Nhâm Tiểu Túc im lặng một lúc:- Năm trước ta đụng phải đàn sói ở Vân Lĩnh, bị chúng đuổi tới đây.Đây là sự thật- Ngươi nói bậy.Lưu Bộ phản bác:- Ngươi chỉ là một đứa bé lại có thể sống sót trong miệng sói? Ta hỏi ngươi, vì sao đàn sói lại buông tha ngươi?- Lúc ấy mục tiêu đàn sói không phải, ta chỉ vừa vặn đi ngang mà thôi.
Khi ấy do hoảng hốt ta trốn vào rừng cây.
Vốn ta tưởng đàn sói sẽ không để ý, có điều chúng lại đuổi theo.
Về phần làm sao ta sống sót được… sau khi vào hẻm núi này, chúng không đuổi theo ta nữa.
Ta còn trốn trong này hai hôm, xác nhận chúng đã đi hẳn mới rời khỏi.
Nếu đi vào trong thì ta không biết đường, ta chưa từng đi tới đó.Tất cả mọi người đều sửng sốt, đàn sói không vào trong đây? Chẳng lẽ trong hẻm núi có gì đó kinh khủng lắm?Mà chữ khắc trên vách đá này hẳn là do người nào đó có lòng tốt nhắc nhở người khác về sự khác thường của Cảnh Sơn, muốn người khác đừng đi vào.Tất cả mọi người đều tin lời của