Dương Tiểu Cận quyết định đi theo Hứa Hiển Sở khiến mọi người không ngờ được.
Tất cả chẳng nghĩ tới người đầu tiên lên tiếng lại là cô gái này.Bất quá Dương Tiểu Cận nói cũng rất có đạo lý.
Ở đây nguy cơ tứ phía, có một siêu phàm giả đi chung vẫn khiến người ta an tâm hơn một ít.Nếu không có siêu phàm giả bảo hộ, dù không đi tới Cảnh Sơn thì cũng chưa chắc họ an toàn tới được hàng rào 112.Giây phút ngắn ngủi trầm mặc trôi qua, một người nói:- Ta cũng đi.- Ta cũng vậy.Trong lúc nhất thời, mọi người quyết định đi theo Hứa Hiển Sở tới Cảnh Sơn, xem ra tất cả mọi người đều không ngốc.Lúc này Lạc Hinh Vũ ở bên cạnh Nhâm Tiểu Túc thấp giọng hỏi:- Ngươi có đi không?Nhâm Tiểu Túc sững sờ một chút:- Ngươi hỏi làm gì?- Ngươi đi thì ta đi.Nhâm Tiểu Túc có chút ngơ ngẩn.
Đại tỷ à, chúng ta không quen, ngươi làm vậy sẽ khiến mọi người hiểu lầm đó.Nhâm Tiểu Túc không để ý tới Lạc Hinh Vũ mà quay đầu nói với Hứa Hiển Sở:- Ta cũng đi theo ngươi.Bầu trừng hừng sáng, vòm trời dần rõ màu hơn.
Hứa Hiển Sở liếc mắt nhìn rồi nói:- Mọi người nắm chắc thời gian nghỉ ngơi.
Nếu tất cả đã quyết định đi theo ta, hừng đông chúng ta xuất phát.
Trước đó ta đã nói, cả đoàn phải nghe ta chỉ huy.
Nếu vẫn có ngươi bằng mặt không bằng lòng ta sẽ không khách khí nữa.Nói xong, Hứa Hiển Sở dẫn theo tư quân lục lọi tìm cành cây cột thành cáng cứu thương.
Quân nhân bị Hứa Hiển Sở đạp vẫn đi được, có điều người bị đâm thì không.Dĩ nhiên Hứa Hiển Sở không muốn khởi hành mà đoàn người lại có thương binh.
Nơi này bỗng nhiên xuất hiện một mảnh rừng khiến mọi người phải để xe lại, nếu mang theo một người chắc chắn người này sẽ trở thành gánh nặng.Tin chắc trong đội ngũ không ai nguyện ý khiêng cáng cứu thương.
Nam tử trưởng thành rất nặng, đừng nói là người trong quân đội, ngay cả một nữ hài đã là không nhẹ rồi…Thời điểm này Nhâm Tiểu Túc có chút khó hiểu, hẳn Hứa Hiển Sở cung hiểu rõ điều này, hay là hắn đang tận lực thu mua nhân tâm?Vương Lỗi bị thương cảm động tới phát khóc, không ngừng nói lời cảm ơn Hứa Hiển Sở.Tiếng cảm ơn vang lên bên tai đánh thức một suy nghĩ lớn mật trong đầu Nhâm Tiểu Túc…Làm xong cáng cứu thương, Hứa Hiển Sở hỏi:- Ai đồng ý theo ta khiêng hắn.- Ta đồng ý!Nhâm Tiểu Túc chủ động xung phong.Mọi người không khỏi nghi hoặc, Nhâm Tiểu Túc sao bỗng nhiên tốt bụng như thế?Hứa Hiển Sở suy nghĩ một chút rồi nói:- Ngươi rất quen thuộc nơi hoang dã, còn phải dẫn đường ở phía trước mà.
Hơn nữa tuổi ngươi còn nhỏ, chỉ sợ khiêng không nổi.Nhâm Tiểu Túc gấp gáp lên tiếng:- Không được, hôm nay ta phải khiêng hắn! Ai dám đoạt với ta, ta chém hắn!Mọi người:- …Cả bọn liền ngu ngơ, hiện tại làm người tốt còn phải nói lời ngoan tuyệt như vậy……Nửa giờ sau, Nhâm Tiểu Túc và Hứa Hiển Sở một trước một sau khiêng cáng cứu thương đi.
Nhâm Tiểu Túc không thấy nặng tí nào, hiện tại khí lực của hắn rất lớn.Nhâm Tiểu Túc bôi thuốc cho Vương Lỗi, Vương Lỗi cám ơn Nhâm Tiểu Túc, Nhâm Tiểu Túc nhận được 1 cảm tạ tệ.
Thời điểm khiêng Vương Lỗi, Vương Lỗi cảm ơn Nhâm Tiểu Túc, Nhâm Tiểu Túc nhận được 1 cảm tạ tệ.
Trên đường đi, Nhâm Tiểu Túc cẩn thận quan tâm hỏi Vương Lỗi có đói không, có khát không, Vương Lỗi cám ơn Nhâm Tiểu Túc, Nhâm Tiểu Túc nhận được 1 cảm tạ tệ.Nhâm Tiểu Túc thật sự không ngờ tới nơi này hắn còn nhặt được một cái “thần khí” thế này!Chỉ nửa giờ sau, Nhâm Tiểu Túc đã có được 82 cảm tạ tệ!Hứa Hiển Sở cảm thấy có chút kỳ quái, trong ấn tượng của hắn, Nhâm Tiểu Túc không phải loại người rước việc vào người, sao bỗng nhiên trở thành một người tốt thế này?!Hắn không tin!Có điều trên đường đi Hứa Hiển Sở nghĩ rất lâu, nếu Nhâm Tiểu Túc dụng tâm kín đáo thì mục đích của hắn là gì…Không nghĩ ra a….Mảnh rừng này cũng không dễ đi, Nhâm Tiểu Túc không thể ngờ mới qua có một năm mà cây cối nơi này chằng chịt như thế.
Lần trước hắn tới chỗ này chỉ là một từng cây, chỉ một năm mà như cả chục năm không bằng, biến hóa quá lớn.Nhâm Tiểu Túc vừa đi vừa