Rừng rạp cực kỳ âm trầm.
Đêm qua chẳng ai dám bước vào, vậy mà họ đi tới trưa cũng không thấy gì nguy hiểm.Chỉ có một đầu heo rừng có thể tạo thành uy hiếp lại tự đâm đầu vào cây chết queo.Nhâm Tiểu Túc vừa đi vừa quan sát xem xung quanh có phân hay nước tiểu của mãnh thú không, kết quả không thấy gì cả.Bất quá Nhâm Tiểu Túc cũng không buông lỏng cảnh giác, vì đến bây giờ hắn vẫn không rõ xương và thị cá cùng thi thể của Từ Hạ rốt cuộc biến mất như thế nào.Mọi người tìm một khối đất trống trong rừng cây, sau đó bắt đầu nhặt củi cắm trại.
Đêm qua cả bọn một đêm không ngủ, hôm nay phải nghỉ ngơi một lúc, bằng không chẳng ai chịu nổi nữa.Hứa Hiển Sở cầm dao cắt thịt heo, máu tươi văng khắp nơi.
Nhâm Tiểu Túc thấy thế thì nhắc nhở:- Ăn không hết đồ ăn thì ngàn vạn lần đừng giữ lại.
Như thế động vật hoang dã sẽ bị máu tươi hấp dẫn tới.Nói xong, Nhâm Tiểu Túc chỉ chỉ dưới chân.
Phía dưới là một đàn kiến đen, mỗi con to bằng cả ngón tay, trông dị thường kinh khủng:- Ban ngày chúng sẽ không công kích ngươi.
Chúng chỉ bị thu hút bởi thực vật và mùi máu mà thôi.
Đến tối, ngươi ngủ trong phạm vi có mùi máu tươi, ngươi chính là đồ ăn của chúng.
Chỉ cần bị cắn một cái, axit format từ vết cắn đủ khiến ngươi thống khổ vô cùng.Hứa Hiển Sở gật đầu:- Đã rõ, cám ơn đã nhắc nhở.“Điểm cảm tạ tới từ Hứa Hiển Sở: +1!”Nhâm Tiểu Túc có chút sững sờ, Hứa Hiển Sở này cũng rất thành khẩn nha.Giữa trưa, tất cả mọi người ăn lấy ăn để thịt lợn nướng, họ đói đến mức không chịu được nữa rồi.
Thời điểm Nhâm Tiểu Túc đang ăn, Lạc Hinh Vũ ngồi xuống bên cạnh hắn.Vẻ mặt nàng ta khờ khạo ngây ngô nói:- Ta thấy ngươi rất có hương vị hoang dã, trông lãng mạn ghê á.Nhâm Tiểu Túc lắc đầu nói:- Đây là sinh tồn, một chút cũng không lãng mạn.Ở nơi hoang dã, Nhâm Tiểu Túc chưa từng nghe ai nói nó lãng mạn cả.
Hoang dã và lãng mạn là hai từ không cách nào ở chung một chỗ với nhau.Có đôi khi Nhâm Tiểu Túc cảm thấy tư duy của lưu dân như hắn và người trong hàng rào cách nhau tận cả bầu trời.Lạc Hinh Vũ không để ý Nhâm Tiểu Túc phản bác, nàng đột nhiên nói:- Ngươi biết không, ngươi rất quyến rũ.Nhâm Tiểu Túc nhíu mày, này là vì nếm mùi thất bại ở chỗ Hứa Hiển Sở nên tìm đến hắn ư?Nhâm Tiểu Túc giả bộ không nghe thấy, có điều Lạc Hinh Vũ vẫn ngồi kế hắn không rời.Trên thực tế, Lạc Hinh Vũ tự có suy nghĩ riêng, ít nhất đi theo Nhâm Tiểu Túc cũng không sợ chết đói.Có thể những người khác không chú ý nhưng Lạc Hinh Vũ đã sớm phát hiện Nhâm Tiểu Túc tuyệt đối không phải người bình thường.
Nếu là người bình thường, sao có thể dẫn theo một đứa em trai sống sót ở ngoài hàng rào cho tới giờ? E rằng dù là Hứa Hiển Sở cũng không có năng lực như thế.Vì thế, Lạc Hinh Vũ nghĩ Nhâm Tiểu Túc dù ở trong thị trấn cũng không khác gì đám thiếu niên trẻ tuổi ngây thơ tại hàng rào.Chỉ cần nàng lấy lòng một chút thì thiếu niên như Nhâm Tiểu Túc sẽ vì mình mà xông pha khói lửa.
Kỳ thật, nếu để Nhâm Tiểu Túc chiếm chút tiện nghi từ mình, Lạc Hinh Vũ cũng cảm thấy không có gì đáng tiếc.Loại chuyện này ở trong hàng rào còn thiếu sao? Chẳng ít chút nào.Nói trắng ra, hiện tại Lạc Hinh Vũ thiếu khuyết cảm giác an toàn, muốn tìm một người để lợi dụng.Thật ra lúc đầu Lạc Hinh Vũ chọn Hứa Hiển Sở.
Thế nhưng trên đường đi Lạc Hinh Vũ không ít lần tìm Hứa Hiển Sở nói chuyện, có điều lại mặt nóng dán mông lạnh.Trong ấn tượng của Lạc Hinh Vũ, Hứa Hiển Sở là một nam tử trưởng thành kiên định.
Hắn biết mình muốn cái gì, một khi phát sinh nguy hiểm, bất kỳ lúc này Hứa Hiển Sở cũng chọn lựa bỏ qua nàng.Về phần Lưu Bộ, không cần nói cũng biết đó chỉ là phế vật…Hơn nữa Lạc Hinh Vũ nhìn ra, Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận có thể đã kết thành liên minh lâm thời, lôi kéo Nhâm Tiểu Túc chẳng khác nào lôi kéo Dương Tiểu Cận.Rất nhiều người nghĩ Dương Tiểu Cận là trợ lý của nàng.
Thế nhưng Lạc Hinh Vũ biết sự thật không phải thế, ngược lại Dương Tiểu Cận còn đưa cho Lưu Bộ một khoản tiền để đi chung tới hàng rào số 112.Lạc Hinh Vũ không rõ thân phận Dương Tiểu Cận là gì.
Nàng chỉ nghe