Hai binh sĩ kia thấy Dương Tiểu Cận và Lạc Hinh Vũ an toàn quay về họ mới dám đi.
Hơn nữa còn kết bạn mà đi, có thể nói chuẩn bị đủ kỹ càng.Vậy mà tới giờ đã qua 10 phút, hai người họ vẫn chưa trở lại.Hứa Hiển Sở đúng ở cửa hang đáng giá khu rừng bên ngoài.
Vì trời mưa nên dù chỉ là chạng vạng nhưng sắc trời đã đen kịt.- Họ có thể có chuyện gì không?Một người hỏi.- Nhưng mà đâu có động tĩnh gì.
Một người ngồi trong góc lên tiếng:- Cũng có thể cả hai bị tập kích cùng lúc nên không kịp kêu ra tiếng.Theo lý thuyết là thế, nhưng điều khiến người khác thực sự sợ hãi không phải điểm này.
Hứa Hiển Sở là người đề xuất đi chung nhưng bây giờ vẫn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.Hứa Hiển Sở nói:- Đừng suy nghĩ nhiều, có thể chỉ đi hơi lâu thôi, mới 10 phút thôi mà.Không khí trong hang động im ắng, tuy Hứa Hiển Sở an ủi như thế nhưng từng giây từng phút trôi qua, hai người kia vẫn chưa xuất hiện.Hứa Hiển Sở lên tiếng:- Có ai nguyện ý cùng ta đi tìm họ không?Nhâm Tiểu Túc có chút sững sờ.
Hứa Hiển Sở tình nguyện đội mưa axit dù đã biết mức độ nguy hiểm của nó để tiến vào rừng tìm thuộc hạ của mình.Có điều trong hang chẳng ai đáp lại hắn.
Đâu ai nguyện ý đâm đầu vào chỗ chết? Vài tư binh đi vệ sinh trong cùng hang đá khiến cả hang nồng nặc mùi khai hôi thối.Đám Nhâm Tiểu Túc chỉ có thể ngồi gần cửa hang để thoáng gió.
Tuy lạnh nhưng ít nhất không ngửi được cái mùi vị kia.Hứa Hiển Sở thở dài nói:- Các ngươi không cứu người khác thì đừng trách khi gặp nguy hiểm sẽ không ai cứu các ngươi.Nhâm Tiểu Túc cảm thấy không quá quan trọng.
Hắn cũng chẳng trông cậy ai cứu mình.
Ngay cả đồng minh Dương Tiểu Cận đi nữa, khi đối mặt nguy hiểm e rằng sẽ bỏ qua tất cả mọi người.Họ đâu phải người thân hay bạn bè, không hại nhau đã tốt lắm rồi.Ngồi nghe tiếng mưa rơi rầm rầm bên ngoài, Nhâm Tiểu Túc nói với Dương Tiểu Cận:- Ta canh ca đầu, ngươi nghỉ ngơi trước đi.
Ngày mai hết mưa đường sẽ khó đi lắm, đi rất mất thể lực.
Còn phải cẩn thận đám tư binh không có ý tốt kia nữa.Nhâm Tiểu Túc phát hiện, từ khi hai người họ đoạt súng, thỉnh thoảng đám tư binh sẽ tụ chung một chỗ, đây là một tai họa ngầm.
Chỉ là Nhâm Tiểu Túc chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết.- Ừ.Dương Tiểu Cận gật đầu tựa vào vách đá nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngay lúc này mà họng súng Dương Tiểu Cận vẫn nhắm vào mọi người, bao gồm của Nhâm Tiểu Túc.Nhâm Tiểu Túc cười cười không để ý.
Nếu là hắn, hắn cũng làm thế.Đội ngũ 11 người mạc danh kỳ duyệt chỉ còn 9 người.
Nhâm Tiểu Túc nhìn đám tư binh ngồi sâu trong hang.
Có người hút thuốc, mùi thuốc xem lẫn mùi hôi thuốc khiến Nhâm Tiểu Túc không khỏi buồn nôn.Hắn thật khó tưởng tượng quân nhân trong hàng rào phải dùng thuốc lá để chống đỡ tinh thần cho mình.
Lực lượng phòng hộ trong hàng rào vậy mà không chịu nổi một chút đả kíchChỉ có hàng rào 113 là thế hay đại bộ phận tư quân của hàng rào nào cũng vậy?Đám tư binh mang không ít thuốc lá.
Lưu Bộ cũng chuẩn bị mười điếu, có điều trên đường chạy trốn họ đã dùng không ít.
Bây giờ mỗi người chỉ còn lại một bao hoặc nửa bao.
Không ít người không còn thuốc hút nữa kìa.Đám người ngồi trong hang hút thuốc khiến khói thuốc bay mù mịt.
May mà Nhâm Tiểu Túc, Dương Tiểu Cận và Lạc Hinh Vũ ngồi ngoài hang nên không bị ảnh hưởng lớn.Chỉ nghe một người lính nói với người khác:- Cho ta một điếu đi, ta không còn thuốc.- Ta cũng không còn, đây là điếu cuối cùng.Quân nhân bên cạnh dịch sang một bên.
Kỳ thật trong túi quần hắn còn hơn nửa bao.
Có điều thời gian dài như vậy, có quỷ mới biết khi nào mới rời khỏi đây? Một mình hắn dùng cũng không đủ a.Binh sĩ mượn thuốc nhìn những người khác:- Ai cho ta một điếu, trở lại hàng rào ta trả lại một gói!Đến lúc này, con nghiện đã lên cao.
Hắn không tiếc mở miệng hứa hẹn chỉ vì một điếu thuốc.
Phải biết một gói thuốc trong hàng rào cũng không hề rẻ.- Ai biết còn quay về không.Có người cười nhạo:- Đến lúc