Nhâm Tiểu Túc không tin có ma, vì thế khi thấy bên đó không có gì thì bắt đầu tỉ mỉ đánh giá… Cuối cùng Nhâm Tiểu Túc cũng rõ đấy là thứ gì.Chỉ thấy trên đỉnh hang đá có nước thẩm thấu rồi rơi xuống vang lên âm thanh tí tách trên mặt đất.Đại khái vì trời mưa nên đỉnh hang động bị nước thấm qua.
Vừa rồi người kia thất kinh là vì thần kinh quá mức căng thẳng, cho nên mới nghĩ giọt nước kia là ma, ví dụ như ma da chẳng hạn…Có điều Nhâm Tiểu Túc thấy được thứ kia thì như có được bảo bối, hắn nói với người khác:- Các ngươi có thể uống nước ở đó.
Tầng nhanh thạch này sẽ loại bỏ tạp chất, lọc thành nước sạch.
Có khi còn sạch hơn nước trong giếng nữa.
Đương nhiên, nếu sợ thì có thể không uống.Hứa Hiển Sở chăm chú hỏi:- Thật ư, nước này có thể uống?- Ừ.Nhâm Tiểu Túc nói:- Đây đại khái là nguồn nước sạch nhất nơi hoang dã.
Hẳn còn sạch hơn nước lấy từ suối nữa.Hứa Hiển Sở nghe Nhâm Tiểu Túc nói thế thì tự mình cầm bình nước qua hứng.
Tuy lá thông có thể bổ sung một ít nước cho thân thể nhưng chung quy vẫn quá ít.
Chỉ có thể cam đoan mọi người không bị chết khát mà thôi.Hứa Hiển Sở cũng không chiếm nguồn nước quá lâu.
Hắn cầm bình nước tới ngồi xuống kế đống lửa đun sôi rồi nói với những người khác:- Các ngươi cũng tới lấy đi.Những người còn lại không mang theo bình nước như Hứa Hiển Sở.
Họ chỉ có thể dùng miệng hứng nước chứ đừng nói có thể đun sôi.Một đám người xô xô đẩy đẩy trong hang.
Ngươi uống một lúc ta uống một lúc.
Đám binh sĩ thì tốt rồi, có điều Lưu Bộ liền thảm, vì chẳng ai chú ý tới hắn cả.Chẳng qua bao lâu, một binh sĩ nổi giận quát:- Chỉ nhỏ giọt như thế thì sao đủ uống.
Tên Nhâm Tiểu Túc kia còn hai bình nước giấu trong túi áo tới tận bây giờ.
Hắn để chúng ta uống nước hang đá, uống dịch lá thông.
Còn hắn thì có bình nước sạch để uống.
Ai biết trong nước hang đá này có vấn đề gì không.Sắc mặt đám binh sĩ bắt đầu khó coi.
Có điều Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận giữ súng trong tay, họ cũng chẳng dám hó hé gì.Nhâm Tiểu Túc thấy vậy thì suy nghĩ, nếu hắn có thể để đồ vật vào cung điện, ngày mai hắn sẽ bỏ bình nước vào trong đó rồi bảo mình không cẩn thận làm mất rồi.
Như vậy sẽ không ai chú ý tới hắn nữa.Bằng không với độ điên cuồng vì thiếu nước của đám người này.
Rất nhanh họ sẽ hội đồng lại mà hãm hại hắn.Lúc này, hai bình nước được bỏ vào hai bên túi áo khoác của Nhâm Tiểu Túc.
Hắn đặt tay lên túi áo, muốn thu bình nước vào trong cung điện.Kết quả cung điện thông báo:- Không có quyền lưu trữ.Nhâm Tiểu Túc nghe vậy thì khó chịu vô cùng.
Tốt xấu gì ngươi cũng nói cách để có được quyền hạn chứ.
Dựa vào có gì hắn dược thì bỏ vào được nhưng bình nước thì không?Sao, vì là bình nước nên mi không đồng ý hả?!Nhâm Tiểu Túc lùi sang một bên, Lạc Hinh Vũ nhìn Nhâm Tiểu Túc:- Sao ngươi không uống?Nhâm Tiểu Túc thấy Lạc Hinh Vũ thắc mắc, hiểu rõ đối phương không tin hắn là người rộng rãi mà để dành chia cho người khác…Nhâm Tiểu Túc cười cười:- Ta thích uống nước đóng chai.Lạc Hinh Vũ:- …Lúc này Lạc Hinh Vũ phát hiện, Nhâm Tiểu Túc có một loại khả năng khiến người khác tức giận bất kỳ lúc nào.Có điều Lạc Hinh Vũ không biết, kỳ thật Nhâm Tiểu Túc cân nhắc rất cẩn thận.
Đầu tiên, tất cả mọi người đang rất khát, nguồn nước nhỏ giọt thế này là không đủ.
Thân là siêu phàm giả, Hứa Hiển Sở độc chiếm nguồn nước nửa ngày như thế người khác nào dám nói gì, có điều Nhâm Tiểu Túc không phải siêu phàm giả.
Trên người hắn còn trữ hai bình nước khiến người khác phải đỏ mắt, hắn không cần phải dùng chung nguồn nước nhỏ giọt làm gì.Pháp tắc sinh tồn nơi hoang dã là không nên tham lam.
Hơn nữa, hiện tại Nhâm Tiểu Túc cần khiến Hứa Hiển Sở hiểu rõ, muốn sống được ở nơi hoang dã, người không thể thiếu nhất trong đội ngũ chính là….Nhâm Tiểu Túc hắn.Đã có Hứa Hiển Sở là siêu phàm giả để mượn lực, cớ gì Nhâm Tiểu Túc không làm?Còn nữa, mùi trong hàng động lại quá thối…Không khí khẩn trương khiến ban đầu Lạc Hinh Vũ rất sợ,