- Thuốc lá của binh sĩ là tập đoàn Khánh thị vận chuyển từ nơi khác tới.
Hẳn ngươi cũng thấy đoàn xe tải kia.
Trong đó chính là thuốc lá.Lạc Hinh Vũ nói:- Kỳ thật trong hàng rào chính là như thế.
Người quản lý hàng rào tuy hiểu bản thân là con rối nhưng luôn muốn thoát khỏi gông xiềng…Nhâm Tiểu Túc gật đầu, xem ra hắn không thể lấy lực lượng tư quân mà suy ra lực lượng của tập đoàn.
Hôm nay Nhâm Tiểu Túc đã có được nhiều tin tức từ chỗ Lạc Hinh Vũ, hiện tại hắn cần tiêu hóa một chút.- Vấn đề cuối cùng.Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi:- Sao ngươi lại chọn loại người như Lưu Bộ làm người đại diện?Lạc Hinh Vũ cũng không phải người ngu, sao lại chọn Lưu Bộ chứ?Lạc Hinh Vũ giải thích:- Em trai hắn là người phụ trách hậu cần trong hàng rào.Nhâm Tiểu Túc cũng hiểu sơ rồi.
Có điều hắn không hiểu người phụ trách hậu cần thì có quyền lực gì.Lúc này Lạc Hinh Vũ cảm thấy không biết mình có kéo gần quan hệ hơn với đám Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận không.
Nàng do dự một chút rồi nói:- Ngươi có thể dẫn ta ra khỏi đây không.
Ở nơi hoang dã này ta chẳng có gì, chỉ có thể dựa vào các ngươi…Nhâm Tiểu Túc lắc đầu nói:- Ngươi không phải hai bàn tay trắng.Lạc Hinh Vũ sửng sốt:- Có ý tứ gì?- Ngươi còn gương mặt mà.Nhâm Tiểu Túc nói xong không để ý tới Lạc Hinh Vũ nữa.Trong màn đêm đen kịt, Nhâm Tiểu Túc để lại một mình Lạc Hinh Vũ câm nín trong mưa gió, không phải hai bàn tay trắng… nàng còn khuôn mặt nữa…Đây là trình độ ngôn ngữ dạng gì thế hả.
Ngươi có thể nói tiếng người không?Lúc này Lạc Hinh Vũ mới nhận ra, nguyên lai cái gọi là kéo gần quan hệ gì đó chỉ là ảo giác của nàng mà thôi.Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc cảm thấy Lạc Hinh Vũ rất đáng thương.
Một cô gái ở giữa rừng chẳng có ai đáng tín nhiệm.
Thậm chí còn không người nào chịu giúp nàng, bên người lại có binh sĩ luôn muốn quấy rối nữa.Nhưng có ai mà không đáng thương đâu, hiện giờ Nhan Lục Nguyên còn đang trong thị trấn chịu đau đớn vì phản phệ không phải cũng rất đáng thương sao?Nếu Nhâm Tiểu Túc đồng ý cứu giúp người khác, nghĩa là hắn vô trách nhiệm với Nhan Lục Nguyên.
Chỉ cần Nhâm Tiểu Túc càng ỷ lại vào vận khí của mình, Nhan Lục Nguyên lại càng chịu phản phệ nặng nề.Tuy bình thường Nhan Lục Nguyên chỉ bị đau đầu, có điều hiện tại Nhâm Tiểu Túc lại mượn vận khí để tránh kiếp nạn sinh tử.
E rằng phản phệ Nhan Lục Nguyên chịu không đơn giản như vậy!Đây là một loại trao đổi, một bên càng may mắn, bên còn lại càng không may.Vào lúc Nhan Lục Nguyên hứa nguyện vì Nhâm Tiểu Túc, thằng bé đã giao mạng của mình vào tay Nhâm Tiểu Túc rồi.Mạng của người khác đáng giá, mạng của Nhan Lục Nguyên thì không?Nửa đêm, Dương Tiểu Cận tỉnh lại, nàng nói với Nhâm Tiểu Túc:- Ngươi ngủ đi.Nhâm Tiểu Túc gật đầu rồi nhắm mắt đi ngủ.
Hắn đã thức được gần 30 tiếng rồi.
Dù hiện tại tố chất thân thể hắn tốt cũng khó lòng chịu nổi.Trong lúc lim dim, Nhâm Tiểu Túc luôn nghĩ tới một vấn đề, thân phận của Dương Tiểu Cận là gì? Chẳng lẽ nàng nằm trong lữ đoàn của Khánh thị.Không đúng, nếu là người của lữ đoàn, nàng sẽ không che dấu thân phận của mình, còn đưa cho Lạc Hinh Vũ tiên nữa.Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, nếu Khánh thị phái một người trong lữ đoàn làm nhiệm vụ thì đám binh sĩ còn chẳng xem đối phương là thần tiên mà đối đãi ư.Chung quy đó là thế lực nắm quyền sinh sát trong hàng rào mà.Nhâm Tiểu Túc nghĩ mãi cũng không biết mục đích của Dương Tiểu Cận là gì, vì thế chỉ có thể phỏng đoán thân phận nàng thôi.Rạng sáng, trong hang động vô cùng im lặng, Dương Tiểu Cận được ngủ nên tinh thần khá tốt.
Nàng đã được huấn luyện qua, vì thế cách ngủ khác với người bình thường, thậm chí khi ngủ vẫn bảo trì tinh thần thanh tĩnh.Đây là thứ mà người bình thường không cách nào lý giải được.
Cũng như họ không cách nào hiểu được sự tồn tại của siêu phàm giả vậy.Bên ngoài mưa đã hết, đúng như lời Nhâm Tiểu Túc nói.
Sau cơn mưa mặt đất vô cùng lầy lội, lộ trình hẳn sẽ có người không theo kịp.Binh sĩ trong