Diệp Huyên và Đế Khuyển vừa biến mất không lâu thì một cái bóng đỏ chợt xuất hiện.
Cái bóng đỏ nhìn theo Đế Khuyển và Diệp Huyên ở phía xa, thì thào: “Thần Vũ Thành! Sợ là các ngươi sẽ không đến Thần Vũ Thành được rồi”.
Thần Vũ Thành!
Đó là vùng đất cấm kị, một khi Diệp Huyên bước vào Thần Vũ Thành thì ngay cả Tinh chủ cũng không dám tuỳ tiện với tay đến Thần Vũ Thành.
Do đó, hễ ai muốn cướp bảo vật của Diệp Huyên nhất định sẽ ra tay trước khi Diệp Huyên vào Thần Vũ Thành!
Bởi vì đây có thể là cơ hội ra tay tốt nhất của họ!
Cái bóng đỏ đứng tại chỗ lẩm bẩm: “Nhức đầu thật đấy!”
Sau khi thấy Diệp Huyên giết ông lão của Trật Tự Môn, thật ra hắn ta cũng hơi do dự.
Do dự rốt cuộc có nên tiếp tục nhằm vào Diệp Huyên hay không!
Vì Diệp Huyên quá yêu nghiệt!
Hơn nữa thực lực của Diệp Huyên hiện tại đã khá nghịch thiên, vả lại đằng sau hắn còn có cao thủ bí ẩn!
Một khi bất cẩn, chẳng những không chiếm được bảo vật mà còn chuốc vạ vào thân!
Nhưng nếu cứ vậy mà từ bỏ lại không cam lòng lắm!
Bởi vì món bảo vật kia của Diệp Huyên!
Đã vào Ngũ Duy!
Đây là sự cám dỗ