Đế Khuyển liếc nhìn xung quanh: “Ý ngươi là có thể có ai đó đang theo dõi chúng ta?”
Diệp Huyên gật đầu: “Không phải có thể, phải là chắc chắn có người!”
Nói xong hắn nhìn khắp bốn phía, tinh không xung quanh tĩnh lặng không một bóng người.
Nhưng hắn biết chắc chắn đang có người trong bóng tối.
Đế Khuyển gật đầu, sau đó tiến vào tháp Giới Ngục.
Diệp Huyên cất tàu Đế Tinh rồi biến mất ở cách đó không xa.
Diệp Huyên không đi thẳng tới Thần Vũ Thành mà cứ lang thang trong tinh không bao la.
Nửa canh giờ sau, Diệp Huyên đột nhiên tiến vào một tinh cầu tĩnh mịch.
Diệp Huyên đứng trên không trung nhìn lướt qua bốn phía, linh khí của tinh cầu này đã cạn kiệt, là một tinh cầu chết.
Khoé miệng Diệp Huyên khẽ cong lên, hắn lập tức hoá thành một tia kiếm quang biến mất không còn tung tích.
Diệp Huyên vừa đi không lâu, một cái bóng đỏ bỗng xuất hiện, hắn ta nhìn về nơi xa thì thào: “Phát hiện rồi sao?”
Nói đến đây, hắn ta quay phắt lại nhìn: “Còn người khác nữa!”
Còn người khác.
Bóng đỏ nhìn về nơi Diệp Huyên biến mất ở phía xa, cười khẽ: “Cái tên giảo hoạt!”
Dứt lời, hắn ta lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Một lát sau Diệp Huyên đi vào trong dãy núi bạt ngàn, hắn không dùng long hồn để tăng mạnh thần thức của mình.
Vì nếu dùng long hồn, hắn phát hiện đối phương thì đối phương cũng có thể sẽ phát hiện ra hắn.
Nếu là một người thì hắn không thèm để ý, nhưng ngộ nhỡ là nhiều người, hắn làm vậy rõ là đang buộc tất cả họ