Cùng lúc đó, cô gái đeo khăn che mặt xoay người xông thẳng về trước, không gian ở những nơi ả ta đi qua đều nứt toác ra từng khúc!
Ầm ầm!
Ở phía xa, một tiếng nổ bỗng vang lên, một bóng người bay thẳng ra ngoài!
Bóng người này chính là Diệp Huyên!
Trên không trung, cơ thể Diệp Huyên nứt ra!
Cô gái đeo khăn che mặt lạnh lùng nhìn Diệp Huyên bay ra ngoài: “Ngươi còn non! ”
Vừa nói tới đây, ả ta lập tức biến sắc: “Không!”
Dứt lời, cổ họng ả ta liền rách ra.
Mọi thứ đột nhiên bình thường trở lại, kể cả không gian bị ả ta chấn vỡ trước đó lúc này cũng khép lại như cũ.
Còn Diệp Huyên bị nứt thân thể khi nãy vẫn đứng trước mặt ả ta y nguyên.
Cô gái đeo khăn che mặt nhìn Diệp Huyên một cách khó tin: “Ngươi! Sao ngươi có thể! ”
Diệp Huyên không nói lời nào, lấy Tử Nguyên Tinh ra bắt đầu cắn nuốt.
Mộng cảnh!
Vừa rồi hắn thi triển mộng cảnh ba tầng, nhưng mộng cảnh ba tầng này đã làm tiêu hao quá nhiều!
Nhiều đến nỗi hắn suýt không chịu đựng được!
Cô gái đeo khăn che mặt đứng trước Diệp Huyên nhìn chằm chằm vào hắn: “Vừa rồi ngươi đã làm gì ta?”
Ả ta vốn định bỏ thân thể, nhưng giờ ả mới phát hiện linh hồn của mình cũng không thể động đậy.
“Làm gì sao?”
Diệp Huyên nhìn cô gái, cười bảo: “Ngươi đoán xem!”
Cô gái đeo khăn che mặt nhìn chằm chằm Diệp Huyên một cách thù