Bằng cách này, cho đến khi màn đêm buông xuống, cô gái vẫn không có ý định rời đi.
Vầng trăng sáng treo lơ lửng ở cuối trời, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Lúc này Diệp Huyên bước ra từ trong bóng tối.
Cô gái cười khẽ: “Cuối cùng cũng chịu ra rồi à?”
Nói xong, ả ta xoay lại nhìn về phía Diệp Huyên.
Diệp Huyên nhìn cô gái, ả đeo khăn che mặt màu đen, chỉ có thể thấy một đôi mắt.
Diệp Huyên lạnh nhạt nói: “Cô phát hiện ra ta!”
Cô gái cười không đáp.
Diệp Huyên lắc đầu: “Không đúng, ngươi biết ta ở đây nhưng không biết vị trí cụ thể của ta”.
Cô gái cười nói: “Phương pháp ẩn thân của Diệp công tử quả thật rất mạnh, tiếc là cảnh giới của Diệp công tử còn thấp, nếu không thì e rằng đến cả bóng dáng của Diệp công tử chúng ta cũng không đuổi theo kịp”.
Diệp Huyên bước tới trước mặt cô gái: “Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, các hạ đến vì món bảo vật kia phải không?”
Cô gái gật đầu: “Phải! Cũng không phải!”
Diệp Huyên cười bảo: “Ta cũng có chút hứng thú rồi đây”.
Cô gái nhìn Diệp Huyên: “Không biết Diệp công tử có hứng thú gia nhập chúng ta không?”
Diệp Huyên hỏi: “Gia nhập vào các cô?”
Cô gái gật đầu: “Chỉ cần Diệp công tử đồng ý, chúng ta sẽ bảo đảm Diệp công tử không gặp nguy hiểm nữa”.
Diệp Huyên cười hỏi: “Các ngươi là thế lực nào?”
Cô gái lắc đầu: “Xin lỗi, tạm thời không thể nói”.
Diệp Huyên suy nghĩ rồi