Ông ta rất cảm kích Diệp Huyên.
Lúc trước, ông ta muốn đột phá bản thân lần nữa khó ngang ngửa lên trời, mà bây giờ có Thiên Kiếp giúp đỡ, ông ta đã có thể cố gắng tiến lên từng bước một.
Đây gần như là ơn giúp sống lại!
Quan trọng nhất là ông ta đã thấy được hi vọng đi đến thế giới Hư Chân!
Diệp Huyên quan sát Đại Sơn một chút rồi cười nói: "Thực lực đã mạnh lên không ít!"
Đại Sơn gật đầu, nói rồi, ông ta liếc nhìn cô bé váy trắng ở ở phía xa: "Bây giờ ta đã có lòng tin đánh bại được nàng".
Diệp Huyên nhìn cô bé kia, lúc này, cô bé cũng đang nhìn hắn.
Diệp Huyên cười nói: "Vậy thì đánh thôi".
Nghe vậy, Đại Sơn nhếch miệng cưới, sau đó bay thẳng đến chỗ cô bé váy trắng.
Ầm ầm!
Vừa vọt đến, toàn bộ thời không Linh Độ cũng vì đó mà sôi sục lên.
Cô bé váy trắng ánh lên một tia sáng lạnh trong đáy mắt, bỗng, thanh đao bên ông nàng ta trực tiếp lao ra khỏi vỏ.
Ầm ầm.
Theo luồng đao quang nổ ra, hai người trong nháy mắt cùng thối lui.
Sau khi cô bé vé trắng dừng lại, tay phải đã run rẩy không ngừng!
Phía xa xa, sau khi Đại Sơn dừng lại, ông ta liếc nhìn nắm tay của mình, nơi đó đã có một vết đao nhàn nhạt
xuất hiện.
Thân thể không bị phá nát!
Khóe miệng Đại Sơn hơi cong lên, sau đó lại vọt về phía trước lần nữa, trong nháy mắt, cả người ông ta đã chớp biến đến trước mặt cô bé, sau đó dứt khoát nện một quyền xuống thẳng đầu của cô bé.
Cô bé váy trắng hơi híp mắt lại, tay phải cầm đao đút vào vỏ, một khắc sau, nàng đột nhiên rút đao ra một lần nữa.
Một mảnh đao quang bùng nổ.
Ầm ầm!
Trong thời gian ngắn, hai người vừa chạm vào nhau đã tách ra, đồng thời thối lui liên tục, nhưng sau một khắc, Đại Sơn lại lần nữa xông ra ngoài!
Rất nhanh, đất đai và thời không ở xung quanh bắt đầu rung lên kịch liệt.
Tất cả cường giả ở thời không Linh Độ đều vây quanh lại đây.
Thấy hai người đại chiến, vẻ mặt của bọn họ đều trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Thực lực của Đại Sơn đã mạnh lên hơn so với trước quá nhiều!
Bởi vì cô bé váy trắng không thể phá hủy được cơ thể của ông ta!