*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên phải, nơi đó có một cô gái thân mang váy đen.
Người này chính là cưởng giả đứng đầu ở thế giới này - Hắc Nữ.
Thấy Diệp Huyên nhìn mình, nàng ấy cũng nhìn lại.
Diệp Huyên cười rồi dời mắt đi, sau đó lại quan sát trận chiến.
Lúc này, cô bé váy trắng đã bị áp chế hoàn toàn.
Ầm ầm!
Theo một tiếng nổ tung vang vọng, cô bé váy trắng bay thẳng ra ngoài, mà một khắc sau, Đại Sơn đã vọt tới tung nắm đấm vào cô bé.
Mà đúng lúc này, một tàn ảnh chợt xuất hiện trước mặt Đại Sơn.
Ầm ầm!
Tiếng nổ vang lên, Đại Sơn liên tục lui lại ngàn trượng, sau khi dừng lại, Đại Sơn nhìn tay phải của mình, nó đã nứt toác, máu tươi chảy tí tách.
Mọi người đều đưa mắt nhìn về phía người vừa ra tay.
Chính là Hắc Nữ!
Hắc Nữ liếc mắt nhìn Đại Sơn, sau đó nhìn Diệp Huyên: "Tha
cho nàng, được không?"
Diệp Huyên cười: "Không".
Hắc Nữ đột nhiên biến mất, tốc độ cực nhanh, mọi người nơi đây còn chưa kịp phản ứng lại thì đã có một bàn tay nắm lấy cổ họng của Diệp Huyên, sau đó nhấc bổng hắn lên cao.
Nàng ta nhìn chằm chằm Diệp Huyên: "Tha cho nàng, được không".
"Không!"
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền đến từ nơi chân trời, một khắc sau, thời không nứt ra, một luồng kiếm quang lao thẳng xuống.
Ầm ầm!
Dưới cái nhìn của mọi người lúc này, Hắc Nữ lập tức bị đánh bật ra ngoài xa.
Mà bên cạnh Diệp Huyên đã xuất hiện một cô gái váy đen đang cầm trường kiếm.
Diệp Thanh Thanh!