Sắc mặt Mục Phong Trần cực kỳ khó coi.
Diệp Huyên lại nói: “Mục tông chủ, ông nói bảo vật đó trên người ta, vậy ta lại hỏi một câu, ngày đó bảo vật rơi vào tay các ông, ông nói xem ta cướp đi nó từ trong tay biết bao nhiêu cao thủ của các ông bằng cách nào? Chẳng lẽ bảo vật đó tự mọc chân, tự biết đi?”
Mục Phong Trần giận dữ nói: “Nó đúng là tự biết đi!”
Nghe thấy câu này, tất cả mọi người xung quanh đều nhìn về phía Mục Phong Trần.
Diệp Huyên lắc đầu thở dài: “Ông đã không có liêm sỉ đến mức này thì ta còn có thể nói gì nữa? Nếu ông nói ở trong tay ta vậy thì ở trong tay ta đi! Diệp Huyên ta không muốn tranh cãi với ông nữa!”
“Ngươi!”
Mục Phong Trần phẫn nộ nhìn Diệp Huyên, suýt tức hộc máu!
Diệp Huyên không quan tâm đến Mục Phong Trần nữa, nhưng lúc này, Mục Phong Trần đột nhiên nói: “Diệp Huyên, chẳng lẽ ngươi chỉ biết đấu võ mồm thôi sao?”
Diệp Huyên nhìn về phía Mục Phong Trần: “Vậy chúng ta đấu tay đôi?”
Mục Phong Trần híp mắt: “Tùy ngươi thôi!”
Nói xong, ông ta lập tức muốn ra tay.
Nhưng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên ngạc nhiên nói: “Ông thật sự muốn đấu tay đôi với ta? Ông… mặt mũi của ông đâu rồi? Ông không sợ mất mặt sao?”
Mục Phong Trần nhìn chằm chằm Diệp Huyên, không nói gì.
Lúc này, ông ta đã bình tĩnh lại.
Ông ta phát hiện Diệp Huyên đang cố ý chọc giận mình, để mình mắc sai lầm!
Lúc này, Việt Vô Trần nhìn về phía Diệp Huyên, trong lòng lão rất phức tạp.
.
truyện teen hay
Lúc