Đường đại tiểu thư nhìn về phía Diệp Huyên: “Diệp công tử có muốn nói gì không?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không!”
Mục Phong Trần nhìn về phía Diệp Huyên, cười nhạt: “Không phải ngươi giỏi ăn nói lắm à? Nói tiếp đi!”
Lúc này, Đường đại tiểu thư chợt chen miệng vào: “Không, bảo vật đó không ở trong tay Diệp công tử, mà là ở trong tay Kiếm Tông”.
Mục Phong Trần ngạc nhiên nhìn Đại tiểu thư Đường tộc, vẻ mặt ả ta không chút cảm xúc, ả ta mở lòng bàn tay ra, lại một miếng bùa truyền âm bay lên cao, một khắc sau, không gian bên trên Kiếm Tông lại nứt ra, một hơi thở mạnh mẽ xuất hiện từ trong khe hở.
Việt Vô Trần nhìn chằm chằm Đường đại tiểu thư: “Nếu đã là kẻ thù, thì phải đuổi cùng giết tận, đúng không?”
Đường đại tiểu thư nhếch môi: “Kiếm Tông truyền thừa nhiều năm, nếu đã đến đây sao có thể trở về tay không được?”
Nói xong, ả ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Diệp công tử, giúp chúng ta một tay?”
Diệp Huyên im lặng một lát rồi đáp: “Xin lỗi, ta đau bụng… Nói sau đi!”
Nói xong, hắn xoay người bỏ chạy!
Mọi người trợn mắt há mồm.
Diệp Huyên chạy rất nhanh…
Hắn biết rõ sau khi xử lý Kiếm Tông, Đường đại tiểu thu này sẽ xử