Diệp Huyên cũng không ẩn thân mà rời đi, bởi vì hắn nhất định phải làm một chuyện!
Hắn làm chuyện này càng lớn thì đám người Diệp Liên ở Thần Võ Thành sẽ càng an toàn!
Hắn nhất định phải thu hút sự công kích.
Diệp Huyên nghênh ngang đi ra khỏi phủ thành chủ.
Hắn liếc nhìn xung quanh, trong bóng tối quanh đó có rất nhiều luồng khí tức mạnh mẽ.
Diệp Huyên đột nhiên cười ha ha: “Ông đây chính là Diệp Huyên, ông đây đang ở ngay đây, nào, các ngươi đến xử ta đi!”
Trước cửa phủ thành chủ, Diệp Huyên cười to như sấm, chấn động chân trời!
Lúc này, gần như tất cả Trật Tự Thành đều nghe thấy âm thanh của hắn!
Trong phủ thành chủ, Liễu Sĩ Bạch nhìn Diệp Huyên ngoài cửa với ánh mắt nặng nề.
Diệp Huyên này, hoặc là quá tự tin với bản thân, hoặc là một kẻ điên!
Lúc này, bên ngoài phủ thành chủ có tiếng hét phẫn nộ vang lên: “Ranh con, đừng có mà ngông cuồng, gia gia đến dạy dỗ ngươi đây!”
Sau câu nói này, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện trong không trung trên đầu Diệp Huyên, gã đang muốn ra tay thì một tia kiếm quang hình cung đột nhiên bay