Diệp Huyên cười: “Đường cô nương và ta đã tự quyết định chuyện chung thân, lão Nhạc, từ giờ trở đi, chúng ta đã là người một nhà rồi!”
Lão Nhạc giận dữ quát: “Đừng có nhảm nhí, ngươi…”
Lúc này, Đường Thanh đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Huyên.
Hiện tại, tu vi của Đường Thanh đã bị phong bế rồi.
Cũng không phải do tháp Giới Ngục làm, mà là tầng thứ sáu làm.
Ở trong tháp Giới Ngục, tháp Giới Ngục có thể phong bế được Đường Thanh, nhưng sau khi ra ngoài, tháp Giới Ngục không làm gì được cả.
Chỉ cần vào tháp, tầng thứ sáu sẽ có thể ra tay, còn ở bên ngoài thì tầng thứ sáu sẽ không ra tay, theo lời của y là y không muốn thu hút sự chú ý của Thiên Đạo Tứ Duy.
Cho dù thế nào thì bây giờ cũng là, chỉ cần ai vào tháp, kẻ đó sẽ gặp xui xẻo!
Diệp Huyên đi tới bên cạnh Đường Thanh, giơ tay trái ôm lấy eo Đường Thanh, cười nói: “Lão Nhạc, trở về nói với nhạc phụ tương lai, ta và Thanh Nhi thật lòng yêu nhau, bảo ông ta đừng chia rẽ chúng ta.
Tránh để người ngoài chê cười!”
Lão Nhạc giận dữ: “Diệp Huyên, ngươi…”
Diệp Huyên đột nhiên nói: “Thanh Nhi đã có thai, nói với nhạc phụ tương lai của ta, một khi đứa trẻ sinh ra, chúng ta sẽ trở về thăm ông ta… Ừm, bảo vật đó, coi như là sính lễ của Diệp Huyên ta”.
Lão Nhạc giận run người, lão ta còn muốn nói gì đó, nhưng Diệp Huyên đã mang theo Đường Thanh biến mất rồi.
Lão Nhạc vừa định đuổi theo, giọng nói của Đường Thanh đột nhiên vang lên trong đầu lão ta: “Đừng đuổi theo!”
Lão Nhạc dừng lại,