Nghe thấy vậy, lão già đó sững người lại: “Ngươi! tự nguyện giao món bảo vật đó?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy!”
Lão già nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên mà không nói gì cả.
Diệp Huyên nói: “Ta nói nghiêm túc đấy!”
Lão già nở một nụ cười dữ tợn: “Ngươi coi lão phu là đồ ngu xuẩn sao?”
Nói xong, lão ta nhìn về phía cao thủ của nhà họ Tần: “Cùng nhau ra tay, đừng cho hắn bất kỳ cơ hội nào!”
Dứt lời, bảy người trực tiếp xông thẳng về phía Diệp Huyên.
Lão ta hiểu rất rõ, Diệp Huyên chắc chắn đang giở trò gì đó.
Mà cách tốt nhất chính là giết luôn Diệp Huyên, như vậy thì bất kể Diệp Huyên có giở trò gì cũng vô dụng!
Nhìn thấy bảy người xông đến, sắc mặt Diệp Huyên thay đổi, hắn không ngờ rằng lão già này lại quả quyết như vậy!
Một đánh bảy?
Tất nhiên hắn không thể đánh lại!
Diệp Huyên đột nhiên quay đầu nhìn về phía Đường Thanh: “Mau thông báo cho cao thủ của Đường tộc, nói nhà họ Tần làm phản rồi!”
Nói xong, hắn bấm tay một cái, một lá bùa truyền âm xuất hiện trước mặt Đường Thanh.
Đường Thanh liếc nhìn Diệp Huyên, sau đó ngón tay trắng trẻo của ả ta nhẹ nhàng vò lá bùa truyền âm, bùa truyền âm biến mất, sau đó ả ta nhìn về đám cao thủ nhà họ Tần: “Họ sẽ tới ngay!”
Đám cao thủ nhà họ Tần