Bọn họ nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên lau những giọt mồ hôi lạnh trên mặt mình sau đó nói: “Ta, ta bị phản phệ rồi! Ta chẳng còn chút sức lực nào cả! Các, các ngươi máu đến đánh ta đi! Thật đấy, ta không lừa các ngươi đâu! Ta cầu xin các ngươi đó! Đánh ta đi! Da ta thật sự rất ngứa!”
Đám cao thủ xung quanh: “! ”
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt mấy cao thủ nhà họ Tần ở đó lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Diệp Huyên này dường như đang cố ý dụ dỗ bọn họ ra tay!
Lúc này, lão già cầm đầu của nhà họ Tần đột nhiên tức giận nói: “Hắn đang cố ra vẻ đấy!”
Dứt lời, lão ta quay người nhìn Diệp Huyên cách đó không xa: “Ngươi lừa được bọn họ chứ không lừa nổi lão phu đâu!”
Nói xong, hắn xông thẳng về phía Diệp Huyên.
Mà đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên đứng dậy, tay hắn cầm kiếm Trấn Hồn chỉ về phía lão già đó.
Lão già đó thấy vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, lão ta vội vàng dừng lại đồng thời lùi về phía sau mấy chục trượng.
Mọi người xung quanh: “! ”
Lão ta nhìn Diệp Huyên, mặc dù lão ta không hề hấn gì nhưng trong lòng vẫn có chút run sợ.
Thanh kiếm này của Diệp Huyên quá kỳ dị rồi!
Mà trực giác nói cho lão ta biết, Diệp Huyên này chắc chắn thế suy sức yếu, chỉ cần nhẹ nhàng áp chế là đã có thể tiêu diệt