Diệp Huyên gật đầu cái rụp trước lời đề nghị của Tiểu Linh Nhi: “Được!"
Phải biết Tiểu Linh Nhi cầm thanh kiếm kia là một thế lực không thể khinh thường.
Vừa nghe Diệp Huyên đáp lời, Tiểu Linh Nhi đã xuất hiện ở ngoài với một thanh kiếm trong tay.
Nào ngờ khi vừa nhìn thấy cô gái váy đen kia, con bé đã do dự ra mặt: “Xin lỗi! Ta! Ta đau bụng quá! Lát nói chuyện sau!"
Rồi thoắt cái đã trốn tịt vào bên trong tháp, biến Diệp Huyên thành một pho tượng.
Sao nghe mấy lời này quen tai dữ?
Đúng lúc ấy, cô gái áo đen bỗng biến mất.
Diệp Huyên vội vã đâm kiếm về phía trước, nơi mũi kiếm lóe ánh sáng lạnh lẽo, kiếm quang như sét.
Ầm!
Cả người hắn bắn ra xa vài trượng theo tiếng nổ ầm vang ấy, khi vừa dừng lại đã cảm thấy trước mắt tối đen như mực.
Hắn không dám giấu bài nữa mà lập tức sử dụng Long Hồn cùng Long Lực, hai loại kiếm ý cũng cuồn cuộn toát ra.
"Chém!"
Hắn vừa dứt lời, một tia kiếm quang hiểm hóc bổ xuống, tạo nên một tiếng xoẹt chói tai.
Ruỳnh!
Kiếm vừa chém xuống, Diệp Huyên đã lại bay đi thêm nghìn trượng nữa, máu tươi trào khỏi khóe môi khi dừng lại.
Hắn đưa tay lên lau đi vết máu với vẻ mặt khó xem, không ngờ trận