Giọng của Tiểu Linh Nhi lại vang lên: “Nó bảo ngươi đừng chạy nữa mà quay lại đánh nàng ta tàn phế luôn đi, sau đó kéo nàng ta vào đây, chúng ta cùng nhau hành hạ!"
Diệp Huyên đen cả mặt: “Ngươi hỏi nó có biết phân biệt thế nào là đánh lại và đánh không lại không?"
"Nó nói ngươi mà chạy nữa là nó đánh ngươi á!"
Diệp Huyên gắt lên: “Bảo nó đừng ỷ mạnh hiếp yếu đi được không? Có khí phách chút đi được không? Ra đây đối mặt với nàng ta được không? Dẹp cái trò rụt đầu rụt cổ đi được không?"
Sau một phen im lặng, Tiểu Linh Nhi lại lên tiếng: “Nó hỏi vì sao ngươi không đánh lại nàng ta”.
"Ta cũng muốn biết lắm!", Diệp Huyên đáp sau khi suy nghĩ.
Lúc này, cô gái váy đen đã xuất hiện ngay trước mặt khiến hắn không thể không dừng lại.
Nàng nói: “Ngươi lại chạy!"
Diệp Huyên đang định mở miệng thì không gian bốn phía chợt chấn động, lại một cô gái khác bước ra.
Đó chính là Triệu Mục.
Sắc mặt Diệp Huyên trở nên khó coi vô cùng.
Họa từ đâu ra mà đến dồn dập thế này?
Vừa nhìn thấy Diệp Huyên, tay phải Triệu Mục đã siết chặt lại.
Không gian về phía bên phải cách đó mười mấy trượng cũng nứt toạc, một nhóm người mặc đồ đen bước ra.
Chín người bọn họ được dẫn đầu bởi lão già áo đen của Liên Minh Trật Tự, tất cả đều là cường giả Tri Đạo Cảnh.
Bỗng nhiên,