Diệp Huyên bỗng dưng cảm thấy cái tính nóng như lửa của cô nàng này cũng được phết, bèn giơ ngón cái lên: “Có khí phách!"
Ông lão Liên Minh Trật Tự lại không hài lòng cho lắm trước ngữ khí của nàng ta, nhíu mày hỏi lại: “Ngươi là người phương nào?"
Diệp Huyên đã nhanh nhảu giành nói trước khi cô gái kịp mở miệng: “Đây là tỷ tỷ của ta!"
Nhận được một cái liếc sắc lẻm từ đối phương, hắn lập tức khép miệng rồi im lặng đứng đó như một con chim cút.
Tỷ tỷ ư?
Tầm mắt lão già áo đen lập tức tập trung vào cô gái, nhưng chưa kịp lên tiếng thì nàng ta đã bất thình lình biến mất.
Những người khác biến sắc, lão già phải lập tức vung chéo hai tay lên đẩy về trước.
Ầm!
Lão ta bị đánh bay vụt đi cả mấy trăm trượng trong mấy chục con mắt ngỡ ngàng, khi dừng lại mới phát hiện hai cánh tay đã hoàn toàn tan biến.
Sắc mặt những người khác trở nên nghiêm trọng vô cùng.
Triệu Mục nhìn sang người vừa ra tay, không nói gì.
Cô gái váy đen chỉ lạnh lùng nhìn cả bọn: “Phế vật!”
Lão già áo đen chằm chằm nhìn lại: “Ngươi là ngươi phương nào?!"
Nàng không trả lời mà lại nhìn sang Diệp Huyên, người đã lỉnh đi mười mấy trượng từ lúc nào: “Ngươi muốn chạy chứ gì?"
"Nào có!", hắn vội lắc đầu nguầy nguậy.
Ngón tay cô gái chỉ vào đám người kia: “Bọn chúng đến đây để giết ngươi?"
Thấy hắn gật đầu, nàng ta cả giật quát lên: “Chúng đến giết ngươi mà người còn chạy?!