Nhưng mà trên không, những tia sấm màu đỏ máu vẫn ở nguyên chỗ cũ, hơn nữa, uy thế lại càng ngày càng mạnh!
Thấy cảnh này, sắc mặt Đế Khuyển lập tức trầm xuống.
Nếu cứ tiếp tục như thế, Diệp Huyên chắc chắn phải chết!
Lúc này, Diệp Huyên lại lần nữa đứng lên, mà bấy giờ, hắn đã có chút đứng không vững.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn lên không, hắn lau máu tươi nơi khóe miêng, nhếch môi nở nụ cười: "Tiếp tục!"
Vừa dứt lời, chân phải hắn nhẹ giẫm một cái, cả người hóa thành một luồng kiếm quang phóng thẳng lên trời.
Trên không nơi chân trời, lại một tia sấm bị chiêu kiếm của Diệp Huyên phá nát, thế nhưng chính hắn lại lần nữa rơi xuống đất.
Trong hư không, Tinh chủ lạnh lùng nhìn Diệp Huyên ở phía dưới, nói cho đúng là nhìn kiếm trong tay hắn, Diệp Huyên đã là cung giương hết đà nhưng lại có thể đỡ được mấy đạo thần lôi, thật ra đều là dựa vào thanh kiếm kia.
Cho dù là thần lôi cũng không chống lại được kiếm này!
Đây là kiếm gì?
Đúng lúc này, thanh kiếm trong tay Diệp Huyên bỗng thoát khỏi tay hắn, nó bay thẳng về phía chân