Khóe miệng Diệp Huyên giật giật, người phụ nữ này có ý đồ với kiếm của hắn!
Diệp Huyên nói: “Các hạ, hai chúng ta đều là thiên tài nổi bật nhất trên đời, nếu đánh như vậy, e rằng đánh đến mấy tháng cũng không kết thúc! Thế này đi, mỗi người chúng ta ra một chiêu, hai bên đều không tránh né, chỉ có thể đỡ đòn, ai lùi xa hơn thì người đó thua, được chứ?”
Thiếu nữ đáp: “Được thôi!”
Diệp Huyên gật đầu: “Ngươi là nữ, ngươi tới trước!”
Thiếu nữ hỏi Diệp Huyên: “Ta có thể dùng đao không?”
Nói xong, nàng ta giơ thanh đao gãy trong tay lên.
Diệp Huyên hơi do dự, sau đó nói: “Ngươi dùng tay được không?”
Thiếu nữ nhìn Diệp Huyên: “Vô sỉ cũng xin có giới hạn, cảm ơn!”
Diệp Huyên: “…”
Cô gái: “Ta có thể dùng đao này, ngươi cũng có thể dùng kiếm khác, như vậy mới có thể phát huy thực lực chân chính của chúng ta, được chứ?”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Được! Cô ra chiêu đi!”
Thiếu nữ nhảy xuống khỏi ngựa Tinh Hà, nàng ta chậm rãi đi về phía Diệp