Chẳng những thế, trên cánh tay của Diệp Huyên còn có một vết đao sâu hoắm, thấy được cả xương trắng!
Vẻ mặt Diệp Huyên rất nặng nề!
Đao của cô gái này thật sự quá nhanh!
Nhanh đến mức người ta không kịp phản ứng!
Khi nãy hắn cũng chỉ đề phòng theo bản năng, mà khi lấy lại tinh thần thì hắn đã thế này rồi!
Lúc này, hắn lại một lần nữa biết được cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!
Cách đó không xa, thiếu nữ nhìn Diệp Huyên một cái: “Đến lượt ngươi rồi!”
Diệp Huyên nói: “Vì lý do công bằng, ta cần chữa thương!”
Thiếu nữ nhìn Diệp Huyên: “Được thôi!”
Diệp Huyên ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu hấp thụ Thần Tinh!
Thiếu nữ cũng không nôn nóng, cứ đứng bên cạnh như thế, nhẹ nhàng vuốt ve ngựa Tinh Hà bên cạnh, con ngựa cũng rất ngoan ngoãn.
Nửa canh giờ sau, Diệp Huyên đang ngồi xếp bằng trước cổng đứng lên, hắn nhìn thiếu nữ, sau đó giơ kiếm Thiên Tru trong tay lên: “Ta không thể sử dụng thanh kiếm này, đúng không?”
Thiếu nữ mặt