Cùng lúc đó, một âm thanh kinh sợ vang lên từ trong tối: “Kiếm Trấn Hồn! Vậy mà ngươi lại có kiếm Trấn Hồn! Ngươi…”
Âm thanh vừa dứt thì một luồng năng lực mạnh mẽ đột nhiên lao thẳng về phía Diệp Huyên.
Tiểu Thất nhíu mày, nâng tay đánh ra một kiếm về bên phải.
Ầm!
Một kiếm vừa đánh ra, một tàn ảnh ở trước mặt Tiểu Thất liên tục lùi về sau, lùi mãi ước chừng đến mấy trăm trượng!
Tiểu Thất nhìn về phía xa, trước mặt cô bé cách mấy trăm trượng là một ông lão gầy gò đang đứng, ông lão lưng gù, chỉ có một con mắt, trong cầm một lá cờ màu đen.
Ông lão gầy gò nhìn Tiểu Thất chằm chằm: “Kiếm Thần Siêu Phàm!”
VietWriter.vn
Tiểu Thất quan sát ông lão: “Xấu!”
Diệp Huyên: “…”
Không thể không nói, ông lão gầy gò này quả thực là quá xấu xí, nhất là gương mặt ông ta, trên mặt có rất nhiều cục bướu đen, trông có phần ghê rợn.
Thế nhưng, Tiểu Thất nói thẳng thừng như vậy thì có hơi làm người ta đau lòng!
Quả nhiên là vậy, sắc mặt ông lão gầy gò lập tức trở nên hung dữ: “Cô gái nhỏ, ngươi có biết người trước mặt ngươi là ai không?”
Tiểu Thất khẽ cúi đầu: “Ta không muốn nhìn ngươi!”
“Xấc xược!”
Ông lão gầy gò tức giận, ông