Chốc lát sau, Diệp Huyên đã biến mất khỏi tầm mắt cô bé váy đen.
Cô bé váy đen thu lại ánh mắt, nhìn người gỗ trong tay mình, một lát sau, cô bé đứng dậy ngẩng đầu nhìn con chim nhỏ một chân cách đó không xa: “Có cảm ứng được không?”
Chim nhỏ một chân lắc đầu.
Cô bé váy đen quay đầu nhìn về phía chân trời, hai mày cau lại: “Địa giới Khương Quốc xuất hiện Kiếm Tiên, thế mà hộ đạo giả chúng ta lại hoàn toàn không biết gì, thật sự hoang đường…”
Nói tới đây, dường như nghĩ tới chuyện gì đó, đột nhiên cô bé nhìn ra phố.
Bóng lưng của Diệp Huyên đã biến mất nơi cuối phố xa xa nhưng dường như cô bé vẫn có thể nhìn thấy hắn.
“Người này mạo phạm chủ nhân.
Ta đi giết hắn!”
Con chim nhỏ một chân muốn bay đi.
Cô bé váy đen đưa tay chộp một cái, chim nhỏ bị tóm gọn trong lòng bàn tay.
Cô bé lạnh nhạt nói: “Người này kiếm tâm sáng tỏ, trong lòng chỉ có thiện ý, là một nhân tài có thể bồi đắp, chớ đụng tới hắn, để cho hắn phát triển.
Chờ sau này nếu hắn vẫn còn có thiện ý trong lòng như hôm nay, kiếm tâm vẫn còn sáng tỏ, thì rất phù hợp để bồi dưỡng thêm một anh tài nữa cho địa giới Thanh Châu ta”.
Nói xong, cô bé quay người bước đi.
Cô bé bước một bước, đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
…
Diệp Huyên đi tới dưới chân núi học viện Thương Lan, một đám người vây quanh hắn, trong số đó có rất nhiều cô gái.
“Diệp công tử…”
Một thiếu niên đi tới trước mặt Diệp Huyên, cung kính thi lễ, nói: “Tại hạ Vu Lâm, thế tử Vu gia, Diệp công tử, hôm nay nhà ta có mở tiệc tối, muốn mời Diệp công tử tham gia…”
Lại một nam tử khác bên cạnh vội vàng nói: “Diệp công tử, tại hạ muốn gia nhập học viện Thương Lan, xin Diệp…”
“Diệp công tử, huynh thực sự là đại kiếm tu sao?”
“Diệp công tử, tiểu nữ tử xin có lễ… Huynh thật sự là kiếm tu sao? Đánh thử hai kiếm xem nào…”
Diệp Huyên chạy trối chết.
Phía sau núi.
Diệp Huyên đi tới chân thác nước, Bạch Trạch vẫn đang khổ tu.
Lúc này toàn thân y lại tỏa ra hào quang đỏ nhàn nhạt.
Lúc này, Bạch Trạch liếc nhìn Diệp Huyên, hỏi: “Ngươi… không… tu…luyện?”
Y nói chuyện cũng run run!
Diệp Huyên gật đầu, nghiêm mặt nói: “Bình thường thiên tài vẫn không tu luyện, tỷ như ta đây”.
Bạch Trạch trừng mắc