Diệp Huyên nhún vai, xoay người bỏ đi!
Phía sau, Mặc Vân Khởi quay đầu lại nhìn Bạch Trạch ở dưới thác nước cách đó không xa: “Người này vô liêm sỉ nhỉ?”
Bạch Trạch vô cùng nghiêm túc gật đầu.
Mặc Vân Khởi lắc đầu: “Ta chưa từng gặp người nào vô liêm sỉ như thế!”
Lúc này, Bạch Trạch ở cách đó không xa đột nhiên nói: “Ngươi chạy xong chưa?”
Nghe vậy, Mặc Vân Khởi lập tức biến sắc, ngay sau đó hắn ta biến mất tại chỗ.
...!
Trong một căn nhà.
Lão Kỷ đang say khướt nằm trên ghế dựa.
Diệp Huyên bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh lão Kỷ, hắn nhìn lão nói: “Lão Kỷ, ta có việc muốn thương lượng với ông!”
Lão Kỷ mở đôi mắt nhập nhèm ra nhìn Diệp Huyên: “Nói!”
Diệp Huyên nghĩ ngợi rồi đáp: “Ta muốn đột phá lên Lăng Không Cảnh!”
Lăng Không Cảnh!
Hắn đã kẹt ở Ngự Khí Cảnh một thời gian rồi, bây giờ hắn cảm thấy mình đã đạt tới giới hạn của Ngự Khí Cảnh, có thể tiến tới Lăng Không Cảnh bất cứ lúc nào!
Tiếc là hắn không thể nào đột phá như bình thường!
Hắn nhất định phải tìm được Linh Kiếm!
Hơn nữa, có lẽ phải cần nhiều hơn một thanh Linh Kiếm mới được!
Nếu như hắn đạt tới Lăng Không Cảnh, chắc chắn thực lực ở mọi mặt sẽ tăng lên rất nhiều, quan trọng là hắn có thể bay lên không trung, khi đó hắn sẽ thử kết hợp với kiếm, để xem có thể ngự kiếm hay không!
Ngự kiếm phi hành!
Hiện tại hắn đã có thể ngự kiếm, nhưng vẫn không thể ngự kiếm phi hành, điều này thật đáng tiếc!
Lão Kỷ khẽ gật đầu: “Muốn đột phá lên Lăng Không Cảnh là chuyện tốt!”
Diệp Huyên vội vàng nói: “Có điều thể chất của ta hơi đặc biệt, muốn đột phá lên Lăng Không Cảnh phải cần Linh Kiếm.
Lão Kỷ, ông mua cho ta mười mấy thanh Linh Kiếm đi, này...!lão Kỷ, ông đừng ngủ mà, dậy đi, đậu xanh...”
Trước mặt Diệp Huyên, lão Kỷ đã ngủ say như chết, gọi thế nào cũng không chịu tỉnh!
Thấy lão Kỷ giả vờ ngủ, Diệp Huyên tức suýt chút nữa rút kiếm chém người, nhưng nghĩ đến thực lực đáng sợ của lão ta, cuối cùng hắn chỉ nghĩ mà thôi...!
Đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên xoay người lại, một nữ tử đang đứng ở cổng.
Kỷ An Chi!
Kỷ An Chi nhìn Diệp Huyên: “Đi theo ta!”
Nói xong nàng ta quay người rời đi.
Diệp Huyên nhìn lão Kỷ trước mặt mình, lắc đầu thở dài: “Không biết xấu hổ!”
Dứt lời, hắn ra ngoài đi theo Kỷ An Chi.
Kỷ An Chi dẫn Diệp Huyên đi tới sau núi, trên một góc của sau núi có hai tòa tiểu điện, cỏ dại mọc xung quanh hai tòa tiểu điện này đã sắp cao bằng một người trưởng thành.
Rất hoang vu!
Kỷ An Chi dẫn Diệp Huyên đi tới trước một tòa tiểu điện, Diệp Huyên ngẩng đầu lên nhìn, trước tiểu điện có hai chữ to đùng: Võ Điện!
Kỷ An Chi nhẹ giọng bảo: “Nơi đây từng là thánh địa của học viện Thương Lan”.
Diệp Huyên liếc nhìn Võ Điện ở trước mắt: “Trong đó có thứ gì có giá trị không?”
Kỷ An Chi ngoảnh lại trừng mắt nhìn Diệp Huyên: “Đây là thánh địa!”
Diệp Huyên trợn trắng mắt: “Ta chỉ biết bây giờ học viện của chúng ta đã nghèo tới mức sắp không còn cơm ăn rồi”.
Kỷ An Chi im lặng một lúc mới nhẹ nhàng nói: “Học viện Thương Lan đã từng rất huy hoàng, so với Học viện Thương Mộc bây giờ còn huy hoàng hơn nữa!”
Diệp Huyên hỏi: “Vậy tại sao lại sa sút đến mức này?”
Kỷ An Chi lắc đầu: “Bành trướng!”
“Bành trướng?”, Diệp Huyên không hiểu.
Kỷ An Chi nhẹ giọng trả lời: “Khi một thế lực đạt đến trình độ nhất định, chẳng hạn như học viện Thương Lan của chúng ta lúc đó, ngay cả hoàng thất cũng phải phục tùng.
Lúc ấy chúng ta đã bành trướng đến mức độ chưa từng có trong lịch sử, không hề để ai vào mắt, làm vậy đương nhiên cũng đắc tội rất nhiều người.
Việc này chưa là gì cả, năm đó học viện Thương Lan đã bỏ lỡ một học viên...”
Nói tới đây, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Cổ Thiên Trần, nhân vật truyền kỳ của học viện Thương Mộc, thật ra năm đó người này là học viên